Editor: Gà
Trong lòng Lệ Mộ Phàm thật không thể nào chấp nhận nổi, nghĩ tới cô bây giờ đã là vợ của quân nhân, trong lòng càng thêm chua xót!
Anh vẫn tự tin cho rằng, cô thích anh, giống như anh thích cô vậy! Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh!
Hơn một tháng trước, cô ở Tây Tạng, không nhận điện thoại của anh, anh sợ đến nỗi cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, nhưng cô lại không trả lời anh. Lệ Mộ Phàm không biết, những tin nhắn kia Úc Tử Duyệt chưa hề đọc liền nhắn nút xóa rồi......
Anh trong cơn tức giận cũng đi Tây Tạng, cố ý mang theo phụ nữ xuất hiện trước mặt trêu tức cô, mà anh cũng cho rằng cô cố ý lôi kéo một người lính để trả thù anh! Thật không nghĩ đến......
Két ......
Á ......
Xe đang chạy với tốc độ cao đột nhiên dừng lại ở bên lề đường, anh thắng gấp làm cô không chịu nổi, hét lên một tiếng, đầu óc choáng váng, dựa vào cửa sổ cảm giấc rất muốn nôn mửa!
Khụ khụ ...... Lệ Mộ Phàm, cậu điên à! Đưa tớ trở về , hít thở vài hớp không khí trong sạch, Úc Tử Duyệt quay đầu, trừng mắt nhìn anh, tức giận hét to.
Không bao giờ , gương mặt đẹp trai của Lệ Mộ Phàm mang theo sự dứt khoát, nhìn cô trả lời.
Ngay sau đó, anh đưa tay giữ chặt ót của cô, Úc Tử Duyệt nhanh chóng đẩy cửa xe, kéo áo cưới thật dài nhảy xuống xe! Anh cũng nhanh chóng xuống xe, nhìn cô xách áo cưới trắng noãn thật dài chạy băng băng về phía trước.
Phía trước là một công viên giải trí, Úc Tử Duyệt chạy đến nơi nghỉ chân mới dừng lại, cúi người kịch liệt thở dốc.
Lệ Mộ Phàm! Cậu đừng tới đây , nhìn Lệ Mộ Phàm chạy vào, cô chỉ vào anh, lớn tiếng hét, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chạy mà đỏ bừng, Chúng ta không thể nào! Tớ đã kết hôn! Bây giờ đã là gái có chồng, hành động này chính là phá hoại đám cưới của người khác, sẽ ngồi tù đấy .
Sự chịu đựng trong lòng càng thêm cay đắng, cô hướng về phía bóng dáng cao lớn màu trắng đứng dưới ánh mặt trời, lên tiếng hô to!
Tại sao đến bây giờ mới nói cho cô biết anh thích cô? Tại sao lại trễ như vậy?
Trong mắt có dịch thể ấm áp xông lên, sương mù mịt mờ bao phủ đôi mắt......
Lệ Mộ Phàm cũng không nghe cô lời nói, tiến về phía cô, cô xách vạt áo cưới lên, lộ ra màu hồng dí dỏm của đôi giầy búp bê...... Cô nhất định là không muốn gả, nhất định là giận dỗi!
Nghĩ như vậy, trong lòng anh thoải mái hơn.
Ngồi tù? Tớ không sợ! Cậu và anh ta ly hôn! Tớ sẽ cưới cậu! Úc Tử Duyệt người cậu thích chính là tớ đúng không? Lệ Mộ Phàm xông lên trước, đôi tay giữ chặt bả vai nhỏ nhắn mượt mà láng mịn của cô, nhìn cô nói.
Gương mặt điển trai có chút dữ tợn, lại nhuộm vẻ đẹp cuồng dã, bá đạo như vậy, nếu nói không động lòng là gạt người.
Nhưng, lý trí nói cho cô biết, chỉ có thể lắc đầu, Lệ Mộ Phàm! Đây không phải là tự cao tự đại thì là gì? Tớ nói rồi, nếu như đàn ông toàn thế giới này chết sạch, tớ cũng sẽ không lấy cậu! Đừng có nằm mộng! Tớ không thích cậu! Tớ thích Lăng Bắc Hàn , cô nói ra những lời trái lương tâm như vậy, càng nói thì tim càng đau, giống như là có xe lu từ từ nghiền nát chướng ngại vật.
Những mộng mơ thuở ban đầu, tất cả đã đi vào dĩ vãng.
Nếu như hai tuần lễ trước, anh nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ cảm động đến chết! Nhưng hôm nay thì đã muộn! Cô không có cách nào quay đầu lại!
Lời nói của Úc Tử Duyệt, hung hăng đả thương trái tim của anh, anh sững sờ, không nói một lời thật sâu nhìn cô......
Đúng lúc này điện thoại chợt reo lên, anh không chút do dự bắt máy.
Trên đường cao tốc Tân Hải, Lăng Bắc Hàn mượn một chiếc xe thể thao từ nhà họ Úc, lần nữa gia tăng tốc độ, lễ phục của trung tá nằm tay lái phụ bên cạnh, nút cổ áo sơ mi xanh nhạt được mở ra, cà vạt không biết lúc nào cũng bị kéo lỏng ra.
Nhưng sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước không có sóng, con ngươi sắc bén như diều hâu thỉnh thoảng nhìn lối ra trên đường cao tốc băn khoăn......
/456
|