Đêm, sáng như ban ngày.
Rèm cửa sổ không kéo lên, ánh trăng sáng suồng sã chiếu vào tứ phía. Mới vừa tắt đèn, Úc Tử Duyệt có hơi lo lắng mà bò dậy, xuống giường đi kéo rèm cửa sổ. Một người cô đơn đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ánh trăng sáng tỏ, trong lòng có hơi buồn bực, là bởi vì nhớ nhung Lăng Bắc Hàn.
Mỗi lần bận rộn một chút thì thời gian gọi điện thoại cũng không có!” Úc Tử Duyệt nói thầm, oán trách, nhưng mà anh ấy đã đi năm ngày rồi, còn hai ngày nữa là nhiệm vụ có thể hoàn thành.... Nghĩ như vậy, Úc Tử Duyệt bắt đầu kích động.
Một tay vuốt ve cái bụng nhô ra, một tay kéo lên rèm cửa sổ, sau đó đi đến giường đệm.
Bảo bảo, con phải phù hộ papa bình an, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!” Việc nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng đã thành một thói quen, lúc cảm giác cô độc một mình, cô sẽ làm như vậy.
Ngồi dựa vào đầu giường, có tiểu bảo bảo làm bạn dường như cũng không còn cô đơn. Cô nhớ Lăng Bắc Hàn đã từng nói với, gả cho anh chính là gả cho cô đơn cùng tịch mịch.
Về sau mẹ có con, cũng không còn cảm thấy cô độc cùng tịch mịch nữa! Vứt cha con sang một bên!” Úc Tử Duyệt nhu hòa cười nói, nụ cười bên khóe miệng không ngừng mở rộng. Trong đầu tràn đầy hình ảnh tưởng tượng tiểu bảo bảo sau khi sinh, cả nhà ba người bọn họ cùng đi chung với nhau, hết sức mong đợi thời khắc đó đến.
Chuông điện thoại di động vang lên, Úc Tử Duyệt càng thêm mừng rỡ, là Lăng Bắc Hàn gọi sao? Cô kích động cầm điện thoại di động đặt ở trên tủ ở đầu giường, thật may là không có tắt máy....
Chuỗi số xa lạ, làm trong lòng một hồi mất mác, hơn nữa còn là ở vùng khác, Úc Tử Duyệt chần chừ một lúc mới bắt máy.
Duyệt Duyệt....
.... Nhan.... chị Nhan!” nghe thấy giọng nói thuộc về Nhan Tịch thì Úc Tử Duyệt sửng sốt, sau đó, vui mừng mở miệng, la lớn.
Là chị....” Nhan Tịch cười nói, lúc đó, Tử Duyệt đang ngồi trên giường trong gian phòng của mình, trong nhà không có mở đèn, ánh trăng rọi vào, cô đắm chìm trong ánh sáng, trên người bọc chăn.
Chị Nhan! Chị đi đâu rồi? Tại sao bây giờ mới liên lạc với em? Người này đúng là kẻ lừa gạt!” Úc Tử Duyệt nói vào trong điện thoại, kích động quát, tức giận Nhan Tịch lâu như vậy mới liên lạc, trêu tức chị ấy không xem cô như một người bạn tốt!
Duyệt Duyệt, chị rất khỏe, em gửi cho chị mấy cái kia tin nhắn kia chị đều thấy được.... đừng nóng giận, đối với bảo bảo không tốt....” Nhan Tịch cười, cưng chiều trấn an, nha đầu này, tính khí vẫn nóng nảy như vậy.
Vậy bây giờ chị nghĩ như thế nào mà lại gọi điện thoại cho em?” Úc Tử Duyệt thở phào một cái, giọng nói hòa hoãn xuống, đối với dạy dỗ của chị ấy, trong giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn.
Chị . . . . .” Nhan Tịch không biết nên hỏi thế nào về chuyện của Lục Khải Chính, rõ ràng là tuyệt vọng rồi, nhưng tâm lại không như tự nhiên như vậy, nhất là hai ngày nay, không hiểu sợ sệt cái gì, nghĩ là lo lắng người nhà gặp chuyện không may, nhưng người nhà vẫn mạnh khỏe.
Còn chưa an tâm, nên gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt.
Chị cái gì? Có phải có cái gì khó khăn hay không? Nói cho em biết!” Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi.
Không phải, chỉ là quan tâm em một chút thôi.... gần đây có khỏe không?” Không biết hỏi thế nào, Nhan Tịch vô lực cười cười.
Em vẫn tốt, bảo bảo mới vừa đầy ba tháng, rất khỏe mạnh!” Úc Tử Duyệt vuốt bụng của mình, dịu dàng nói.
Vậy chú ấy đâu? Gần đây như thế nào?” Nhan Tịch thầm nghĩ, trễ như thế mà Úc Tử Duyệt còn chưa nghỉ ngơi, nói rõ Lăng Bắc Hàn không có ở đó.
Thế nào, loạn ngôn ngữ à nha? Gần đây anh ấy đi làm nhiệm vụ, đi năm ngày rồi, cũng không có liên lạc với em, nhưng mà còn khoảng chưa đầy hai ngày nữa sẽ kết thúc....” Đầu tiên là Úc Tử Duyệt đùa giỡn hỏi, rồi sau đó nói với Nhan Tịch.
Nghe Úc Tử Duyệt nói, Nhan Tịch cười cứng ngắc, làm nhiệm vụ? Có liên quan đến vụ án của Lục Khải Chính sao? Trong lòng Nhan Tịch xuất hiện đủ loại liên tưởng....
Một hồi im lặng, Úc Tử Duyệt cau mày, Chị Nhan, sao rồi?” Úc Tử Duyệt lầm bầm hỏi.
Không có việc gì! Trễ như thế còn không nghỉ ngơi đi?” Nhan Tịch hồi hồn, tự nhiên hỏi, không để cho mình suy nghĩ nhiều những thứ chuyện không tốt kia.
Buổi chiều ngủ rồi, bây giờ còn không muốn ngủ, chị thì sao? Lại đang thức đêm gõ chữ à?” Giống như có rất nhiều lời muốn bày tỏ với Nhan Tịch, dù sao, lâu như vậy không thấy người....
Tối nay không viết, chị cũng vậy, buổi chiều ngủ một lát rồi.” Nhan Tịch thì thào nói, dựa vào vách tường ngồi trên giường. Bình thường cô đều ngồi dựa vào tường như vậy sẽ có cảm giác an toàn.
Hôm nay là ngày 11 tháng 11 rồi, chị có mua hàng qua Internet không?” Nhớ ngày này năm trước, hai người nhàm chán cùng nhau mua hàng trên mạng, thời điểm đó Nhan Tịch vô ưu vô lo, thời điểm đó con người chị ấy vẫn rất tự nhiên.
Ha ha…..” Nghe Úc Tử Duyệt nói như vậy, Nhan Tịch cười ra tiếng, chuyện tình một năm trước, bây giờ cảm giác rất xa xôi. Hôm nay không có mua gì cả, mua cũng không dùng được, năm ngoái không phải như vậy sao!” Nhan Tịch cười nói.
Ừ, em cũng không đến mua! Ở nhà bố trí phòng trẻ một ngày!” Úc Tử Duyệt vui vẻ nói, hôm nay cô về nhà của cô và Lăng Bắc Hàn ở bên kia, đổi phòng khách thành phòng trẻ. Cô làm như vậy bà cụ và Tiếu Dĩnh có hơi không vui, mọi người đều hi vọng cô sau khi sinh xong đứa trẻ vẫn ở tại nhà cũ.
Tốt quá, thật hạnh phúc....” Nhan Tịch thật lòng nói, rõ ràng cảm giác dường như bụng có hơi đau một chút, giống như bị kim châm, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, giống bị điên. Tình huống như thế thỉnh thoảng sẽ xảy ra. Thân thể cũng đau đớn như cái đêm bị xâm hại! Chuyện đó vẫn còn lưu lại trong lòng.
Cố gắng muốn quên đi, nhưng những phản ứng thân thể khiến cho cô không cách nào quên được! Đứa bé kia, đã không còn nữa…
Thật hâm mộ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt, chỉ là hâm mộ chứ cũng không có cảm giác mình có thể có cái hạnh phúc đó, số mạng đã như thế.
Ừ, lúc thỏa mãn thì sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, không biết đủ, sẽ oán trách Lăng Bắc Hàn, cũng sẽ so sánh với các gia đình hạnh phúc khác....
So với chị, quả thật em đang sống ở trên thiên đường á! Phải biết thỏa mãn! Phải thông cảm nhiều cho chú ấy!” Nhan Tịch cười giỡn giống như tự giễu nói, cũng cố gắng khuyên nhủ Úc Tử Duyệt. Hai người vừa rỗi rãnh hàn huyên một lát, không nỡ cắt đứt, Úc Tử Duyệt liền lưu lại số điện thoại di động của Nhan Tịch.
Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn còn chưa có gọi điện tới, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào, Úc Tử Duyệt tắt điện thoại di động, nhìn về một bên trống không, nói một câu: ngủ ngon.
***
Ngày 12 tháng 11, Cambodia, ở đây thời gian là mười giờ trưa.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lăng Bắc Hàn đi tới bên cửa sổ, ngón tay mở cửa chớp, mắt đeo kính đen, xuyên thấu qua lớp cửa chớp nhìn ra chung quanh ngoài khách sạn băn khoăn.
Một, hai, ba, bốn.... A....” Giống như là đang đếm, anh nhỏ giọng nói, đôi môi mỏng dắt một nụ cười lạnh lùng, đối phương phái bốn người đi theo dõi mình! Làm anh có chút hoang mang chính là những người này chỉ theo dõi anh chứ không hành động.
Tư Đồ Ngạn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Người ở ngay bên cạnh anh ta lại không động thủ! Hay là đêm nay chờ anh chủ động mắc câu? Theo tâm lý của Tư Đồ Ngạn, không loại khả năng này! Đi tới bên giường, kéo ra chiếc rương màu bạc từ đáy giường, lấy ra một khẩu súng lục dắt ngang hông. Lại lấy ra một bộ thiết bị thông tin liên lạc, nhanh chóng đeo lên, mặc dù ngoài mặt anh là một người một ngựa tới, nhưng bên cạnh vẫn có bộ đội đặc chủng hỗ trợ.
Tối nay mục tiêu hành động không chỉ là muốn chặn được quân hỏa của Tư Đồ Ngạn mà còn muốn bắt được kẻ chủ mưu!
Sau khi sắp xếp xong, Lăng Bắc Hàn lại lấy ra một chiếc hộp màu đen trong rương da từ đáy giường, bước ra khỏi khách sạn, giao dịch địa điểm cùng trinh sát.
Mười một giờ, tại sao còn chưa có tin tức từ phía đối phương?” Lục Khải Chính một thân tây trang màu đen, đeo kính đen, quay lưng cầm ống nhòm nhìn về vùng biển phía xa nói với Tư Đồ Ngạn.
Anh nói, tối nay bắt sống tên đó hay là, đoàng... bắn chết?” Tư Đồ Ngạn không trả lời vấn đề đó của Lục Khải Chính, vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, tay phải nhắm ngay huyệt thái dương của mình, trầm giọng nói.
Ánh mắt tàn nhẫn của Lục Khải Chính giấu sau đôi mắt kính nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Đồ Ngạn, bất luận như thế nào, tối nay anh cũng sẽ không để cho Lăng Bắc Hàn gặp chuyện không may! Môi mỏng khẽ mở, Bắt giữ vẫn tương đối thú vị hơn…” Lục Khải Chính tàn nhẫn cười nói.
Không tệ, tôi cũng cảm thấy như vậy! Tối nay trọng tâm thật ra thì không phải giao dịch....” Tư Đồ Ngạn xoay người, liếc nhìn Lục Khải Chính, cười tà nói. Đôi mắt rét lạnh sau kính mắt, Lục Khải Chính âm thầm mắng, Bày bẫy rập, bắt sống Lăng Bắc Hàn? Đám quân hỏa kia tối nay không đến?” Lục Khải Chính lại hỏi.
“Đúng, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lăng Bắc Hàn! So với giao dịch kia, tôi có cảm giác hứng thú với Lăng Bắc Hàn hơn.... Ha ha....” Tư Đồ Ngạn nói xong, ném kính mắt cho Lục Khải Chính, cười lớn rời đi.
Lục Khải Chính cầm ống nhòm, đứng ở ban công, nhìn lại về vùng biển phía xa.
Trong tầm mắt, bóng dáng Lăng Bắc Hàn đang lay động, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng, chỉ là lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng cầm ống nhòm nhìn về phía bên này. Lục Khải Chính để ống nhòm xuống, mang bao tay màu đen vào, tháo kính mát xuống, để ở trong túi trước ngực, tháo bao tay ra, đưa tay nhéo sống mũi, lại vuốt ve cái trán....
Lục Khải Chính làm một loạt các động tác kỳ quái, nhưng những động tác này ở trong mắt Lăng Bắc Hàn không xa lạ gì, anh ăn ý biết Lục Khải Chính muốn nhắn nhủ ý tứ!
Tư Đồ Ngạn chính là chủ mưu sau vụ này! Tôi sẽ nghĩ biện pháp đánh với Tư Đồ Ngạn, Lăng Bắc Hàn mau rời khỏi Cambodia!
Lăng Bắc Hàn lo lắng, trong lòng gợn sóng, anh để ống nhòm xuống, tháo kính mát ra, bàn tay làm một loạt động tác kỳ quái, truyền đạt tin tức với Lục Khải Chính....
Người anh em, sống chết cùng chung hoạn nạn! Lần này, cùng nhau rời khỏi!
Nhìn thủ ngữ của Lăng Bắc Hàn, trong lòng Lục Khải Chính rung động không dứt, không có trả lời lại, động tác tựa như xoay người rời đi....
Những lần hành động trước, Lục Khải Chính hoàn toàn có thể chắc chắn thành công, nhưng không ngờ trước hành động chỉ một khoảnh khắc mới biết kẻ thật sự chủ mưu sau lưng căn bản không tới. Vừa muốn gởi tin nhắn mật báo, bị Tư Đồ Ngạn thấy, anh tùy tiện mở một tin nhắn che giấu, không ngờ là Nhan Tịch gởi tới.
Hành động chẳng những không thành công, còn hại chết con của mình!
Hành động lần này, anh có thể hoàn toàn kết thúc vụ án sao? Lục Khải Chính không nắm chắc bao nhiêu phần trăm là mình có thể bình an thoát khỏi nơi này, bây giờ anh chỉ muốn giết chết Tư Đồ Ngạn! Cùng lắm thì lưới rách cá chết! Tuyệt đối anh sẽ không để cho Lăng Bắc Hàn gặp chuyện không may.
Chính anh đây? Nếu còn sống trở về, cũng không cách nào đối mặt với vết thương anh đã gây ra cho cô, anh không xứng....
Rèm cửa sổ không kéo lên, ánh trăng sáng suồng sã chiếu vào tứ phía. Mới vừa tắt đèn, Úc Tử Duyệt có hơi lo lắng mà bò dậy, xuống giường đi kéo rèm cửa sổ. Một người cô đơn đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ánh trăng sáng tỏ, trong lòng có hơi buồn bực, là bởi vì nhớ nhung Lăng Bắc Hàn.
Mỗi lần bận rộn một chút thì thời gian gọi điện thoại cũng không có!” Úc Tử Duyệt nói thầm, oán trách, nhưng mà anh ấy đã đi năm ngày rồi, còn hai ngày nữa là nhiệm vụ có thể hoàn thành.... Nghĩ như vậy, Úc Tử Duyệt bắt đầu kích động.
Một tay vuốt ve cái bụng nhô ra, một tay kéo lên rèm cửa sổ, sau đó đi đến giường đệm.
Bảo bảo, con phải phù hộ papa bình an, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!” Việc nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng đã thành một thói quen, lúc cảm giác cô độc một mình, cô sẽ làm như vậy.
Ngồi dựa vào đầu giường, có tiểu bảo bảo làm bạn dường như cũng không còn cô đơn. Cô nhớ Lăng Bắc Hàn đã từng nói với, gả cho anh chính là gả cho cô đơn cùng tịch mịch.
Về sau mẹ có con, cũng không còn cảm thấy cô độc cùng tịch mịch nữa! Vứt cha con sang một bên!” Úc Tử Duyệt nhu hòa cười nói, nụ cười bên khóe miệng không ngừng mở rộng. Trong đầu tràn đầy hình ảnh tưởng tượng tiểu bảo bảo sau khi sinh, cả nhà ba người bọn họ cùng đi chung với nhau, hết sức mong đợi thời khắc đó đến.
Chuông điện thoại di động vang lên, Úc Tử Duyệt càng thêm mừng rỡ, là Lăng Bắc Hàn gọi sao? Cô kích động cầm điện thoại di động đặt ở trên tủ ở đầu giường, thật may là không có tắt máy....
Chuỗi số xa lạ, làm trong lòng một hồi mất mác, hơn nữa còn là ở vùng khác, Úc Tử Duyệt chần chừ một lúc mới bắt máy.
Duyệt Duyệt....
.... Nhan.... chị Nhan!” nghe thấy giọng nói thuộc về Nhan Tịch thì Úc Tử Duyệt sửng sốt, sau đó, vui mừng mở miệng, la lớn.
Là chị....” Nhan Tịch cười nói, lúc đó, Tử Duyệt đang ngồi trên giường trong gian phòng của mình, trong nhà không có mở đèn, ánh trăng rọi vào, cô đắm chìm trong ánh sáng, trên người bọc chăn.
Chị Nhan! Chị đi đâu rồi? Tại sao bây giờ mới liên lạc với em? Người này đúng là kẻ lừa gạt!” Úc Tử Duyệt nói vào trong điện thoại, kích động quát, tức giận Nhan Tịch lâu như vậy mới liên lạc, trêu tức chị ấy không xem cô như một người bạn tốt!
Duyệt Duyệt, chị rất khỏe, em gửi cho chị mấy cái kia tin nhắn kia chị đều thấy được.... đừng nóng giận, đối với bảo bảo không tốt....” Nhan Tịch cười, cưng chiều trấn an, nha đầu này, tính khí vẫn nóng nảy như vậy.
Vậy bây giờ chị nghĩ như thế nào mà lại gọi điện thoại cho em?” Úc Tử Duyệt thở phào một cái, giọng nói hòa hoãn xuống, đối với dạy dỗ của chị ấy, trong giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn.
Chị . . . . .” Nhan Tịch không biết nên hỏi thế nào về chuyện của Lục Khải Chính, rõ ràng là tuyệt vọng rồi, nhưng tâm lại không như tự nhiên như vậy, nhất là hai ngày nay, không hiểu sợ sệt cái gì, nghĩ là lo lắng người nhà gặp chuyện không may, nhưng người nhà vẫn mạnh khỏe.
Còn chưa an tâm, nên gọi điện thoại cho Úc Tử Duyệt.
Chị cái gì? Có phải có cái gì khó khăn hay không? Nói cho em biết!” Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi.
Không phải, chỉ là quan tâm em một chút thôi.... gần đây có khỏe không?” Không biết hỏi thế nào, Nhan Tịch vô lực cười cười.
Em vẫn tốt, bảo bảo mới vừa đầy ba tháng, rất khỏe mạnh!” Úc Tử Duyệt vuốt bụng của mình, dịu dàng nói.
Vậy chú ấy đâu? Gần đây như thế nào?” Nhan Tịch thầm nghĩ, trễ như thế mà Úc Tử Duyệt còn chưa nghỉ ngơi, nói rõ Lăng Bắc Hàn không có ở đó.
Thế nào, loạn ngôn ngữ à nha? Gần đây anh ấy đi làm nhiệm vụ, đi năm ngày rồi, cũng không có liên lạc với em, nhưng mà còn khoảng chưa đầy hai ngày nữa sẽ kết thúc....” Đầu tiên là Úc Tử Duyệt đùa giỡn hỏi, rồi sau đó nói với Nhan Tịch.
Nghe Úc Tử Duyệt nói, Nhan Tịch cười cứng ngắc, làm nhiệm vụ? Có liên quan đến vụ án của Lục Khải Chính sao? Trong lòng Nhan Tịch xuất hiện đủ loại liên tưởng....
Một hồi im lặng, Úc Tử Duyệt cau mày, Chị Nhan, sao rồi?” Úc Tử Duyệt lầm bầm hỏi.
Không có việc gì! Trễ như thế còn không nghỉ ngơi đi?” Nhan Tịch hồi hồn, tự nhiên hỏi, không để cho mình suy nghĩ nhiều những thứ chuyện không tốt kia.
Buổi chiều ngủ rồi, bây giờ còn không muốn ngủ, chị thì sao? Lại đang thức đêm gõ chữ à?” Giống như có rất nhiều lời muốn bày tỏ với Nhan Tịch, dù sao, lâu như vậy không thấy người....
Tối nay không viết, chị cũng vậy, buổi chiều ngủ một lát rồi.” Nhan Tịch thì thào nói, dựa vào vách tường ngồi trên giường. Bình thường cô đều ngồi dựa vào tường như vậy sẽ có cảm giác an toàn.
Hôm nay là ngày 11 tháng 11 rồi, chị có mua hàng qua Internet không?” Nhớ ngày này năm trước, hai người nhàm chán cùng nhau mua hàng trên mạng, thời điểm đó Nhan Tịch vô ưu vô lo, thời điểm đó con người chị ấy vẫn rất tự nhiên.
Ha ha…..” Nghe Úc Tử Duyệt nói như vậy, Nhan Tịch cười ra tiếng, chuyện tình một năm trước, bây giờ cảm giác rất xa xôi. Hôm nay không có mua gì cả, mua cũng không dùng được, năm ngoái không phải như vậy sao!” Nhan Tịch cười nói.
Ừ, em cũng không đến mua! Ở nhà bố trí phòng trẻ một ngày!” Úc Tử Duyệt vui vẻ nói, hôm nay cô về nhà của cô và Lăng Bắc Hàn ở bên kia, đổi phòng khách thành phòng trẻ. Cô làm như vậy bà cụ và Tiếu Dĩnh có hơi không vui, mọi người đều hi vọng cô sau khi sinh xong đứa trẻ vẫn ở tại nhà cũ.
Tốt quá, thật hạnh phúc....” Nhan Tịch thật lòng nói, rõ ràng cảm giác dường như bụng có hơi đau một chút, giống như bị kim châm, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, giống bị điên. Tình huống như thế thỉnh thoảng sẽ xảy ra. Thân thể cũng đau đớn như cái đêm bị xâm hại! Chuyện đó vẫn còn lưu lại trong lòng.
Cố gắng muốn quên đi, nhưng những phản ứng thân thể khiến cho cô không cách nào quên được! Đứa bé kia, đã không còn nữa…
Thật hâm mộ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt, chỉ là hâm mộ chứ cũng không có cảm giác mình có thể có cái hạnh phúc đó, số mạng đã như thế.
Ừ, lúc thỏa mãn thì sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, không biết đủ, sẽ oán trách Lăng Bắc Hàn, cũng sẽ so sánh với các gia đình hạnh phúc khác....
So với chị, quả thật em đang sống ở trên thiên đường á! Phải biết thỏa mãn! Phải thông cảm nhiều cho chú ấy!” Nhan Tịch cười giỡn giống như tự giễu nói, cũng cố gắng khuyên nhủ Úc Tử Duyệt. Hai người vừa rỗi rãnh hàn huyên một lát, không nỡ cắt đứt, Úc Tử Duyệt liền lưu lại số điện thoại di động của Nhan Tịch.
Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn còn chưa có gọi điện tới, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào, Úc Tử Duyệt tắt điện thoại di động, nhìn về một bên trống không, nói một câu: ngủ ngon.
***
Ngày 12 tháng 11, Cambodia, ở đây thời gian là mười giờ trưa.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lăng Bắc Hàn đi tới bên cửa sổ, ngón tay mở cửa chớp, mắt đeo kính đen, xuyên thấu qua lớp cửa chớp nhìn ra chung quanh ngoài khách sạn băn khoăn.
Một, hai, ba, bốn.... A....” Giống như là đang đếm, anh nhỏ giọng nói, đôi môi mỏng dắt một nụ cười lạnh lùng, đối phương phái bốn người đi theo dõi mình! Làm anh có chút hoang mang chính là những người này chỉ theo dõi anh chứ không hành động.
Tư Đồ Ngạn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Người ở ngay bên cạnh anh ta lại không động thủ! Hay là đêm nay chờ anh chủ động mắc câu? Theo tâm lý của Tư Đồ Ngạn, không loại khả năng này! Đi tới bên giường, kéo ra chiếc rương màu bạc từ đáy giường, lấy ra một khẩu súng lục dắt ngang hông. Lại lấy ra một bộ thiết bị thông tin liên lạc, nhanh chóng đeo lên, mặc dù ngoài mặt anh là một người một ngựa tới, nhưng bên cạnh vẫn có bộ đội đặc chủng hỗ trợ.
Tối nay mục tiêu hành động không chỉ là muốn chặn được quân hỏa của Tư Đồ Ngạn mà còn muốn bắt được kẻ chủ mưu!
Sau khi sắp xếp xong, Lăng Bắc Hàn lại lấy ra một chiếc hộp màu đen trong rương da từ đáy giường, bước ra khỏi khách sạn, giao dịch địa điểm cùng trinh sát.
Mười một giờ, tại sao còn chưa có tin tức từ phía đối phương?” Lục Khải Chính một thân tây trang màu đen, đeo kính đen, quay lưng cầm ống nhòm nhìn về vùng biển phía xa nói với Tư Đồ Ngạn.
Anh nói, tối nay bắt sống tên đó hay là, đoàng... bắn chết?” Tư Đồ Ngạn không trả lời vấn đề đó của Lục Khải Chính, vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, tay phải nhắm ngay huyệt thái dương của mình, trầm giọng nói.
Ánh mắt tàn nhẫn của Lục Khải Chính giấu sau đôi mắt kính nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Đồ Ngạn, bất luận như thế nào, tối nay anh cũng sẽ không để cho Lăng Bắc Hàn gặp chuyện không may! Môi mỏng khẽ mở, Bắt giữ vẫn tương đối thú vị hơn…” Lục Khải Chính tàn nhẫn cười nói.
Không tệ, tôi cũng cảm thấy như vậy! Tối nay trọng tâm thật ra thì không phải giao dịch....” Tư Đồ Ngạn xoay người, liếc nhìn Lục Khải Chính, cười tà nói. Đôi mắt rét lạnh sau kính mắt, Lục Khải Chính âm thầm mắng, Bày bẫy rập, bắt sống Lăng Bắc Hàn? Đám quân hỏa kia tối nay không đến?” Lục Khải Chính lại hỏi.
“Đúng, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lăng Bắc Hàn! So với giao dịch kia, tôi có cảm giác hứng thú với Lăng Bắc Hàn hơn.... Ha ha....” Tư Đồ Ngạn nói xong, ném kính mắt cho Lục Khải Chính, cười lớn rời đi.
Lục Khải Chính cầm ống nhòm, đứng ở ban công, nhìn lại về vùng biển phía xa.
Trong tầm mắt, bóng dáng Lăng Bắc Hàn đang lay động, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng, chỉ là lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng cầm ống nhòm nhìn về phía bên này. Lục Khải Chính để ống nhòm xuống, mang bao tay màu đen vào, tháo kính mát xuống, để ở trong túi trước ngực, tháo bao tay ra, đưa tay nhéo sống mũi, lại vuốt ve cái trán....
Lục Khải Chính làm một loạt các động tác kỳ quái, nhưng những động tác này ở trong mắt Lăng Bắc Hàn không xa lạ gì, anh ăn ý biết Lục Khải Chính muốn nhắn nhủ ý tứ!
Tư Đồ Ngạn chính là chủ mưu sau vụ này! Tôi sẽ nghĩ biện pháp đánh với Tư Đồ Ngạn, Lăng Bắc Hàn mau rời khỏi Cambodia!
Lăng Bắc Hàn lo lắng, trong lòng gợn sóng, anh để ống nhòm xuống, tháo kính mát ra, bàn tay làm một loạt động tác kỳ quái, truyền đạt tin tức với Lục Khải Chính....
Người anh em, sống chết cùng chung hoạn nạn! Lần này, cùng nhau rời khỏi!
Nhìn thủ ngữ của Lăng Bắc Hàn, trong lòng Lục Khải Chính rung động không dứt, không có trả lời lại, động tác tựa như xoay người rời đi....
Những lần hành động trước, Lục Khải Chính hoàn toàn có thể chắc chắn thành công, nhưng không ngờ trước hành động chỉ một khoảnh khắc mới biết kẻ thật sự chủ mưu sau lưng căn bản không tới. Vừa muốn gởi tin nhắn mật báo, bị Tư Đồ Ngạn thấy, anh tùy tiện mở một tin nhắn che giấu, không ngờ là Nhan Tịch gởi tới.
Hành động chẳng những không thành công, còn hại chết con của mình!
Hành động lần này, anh có thể hoàn toàn kết thúc vụ án sao? Lục Khải Chính không nắm chắc bao nhiêu phần trăm là mình có thể bình an thoát khỏi nơi này, bây giờ anh chỉ muốn giết chết Tư Đồ Ngạn! Cùng lắm thì lưới rách cá chết! Tuyệt đối anh sẽ không để cho Lăng Bắc Hàn gặp chuyện không may.
Chính anh đây? Nếu còn sống trở về, cũng không cách nào đối mặt với vết thương anh đã gây ra cho cô, anh không xứng....
/456
|