Nhan Tịch giống như không nghe thấy tiếng cô gọi, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không chút nhúc nhích. Bàn tay cô lạnh như băng, một tay bị cắm dịch trên mu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Úc Tử Duyệt không biết giờ phút này cô đang suy nghĩ gì, cũng không thể hiểu được, tưởng tượng được những đau đớn mà cô đã trải qua.
Chị Nhan.... Chị nói gì đi, đừng làm em sợ.... Sắc mặt Úc Tử Duyệt cũng trắng bệch, đau lòng nhìn Nhan Tịch. Cô biết, Nhan Tịch càng trầm lặngm trong lòng cô càng có chuyện đau đớn. Nhìn thấy cô bây giờ Úc Tử Duyệt vừa nói chuyện, vừa nghẹn ngào sắp khóc.
Chuyện cô không thể tưởng tượng được thì sao Nhan Tịch có thể chấp nhận được đây? Phía dưới bị rách... Chỉ mới tưởng tượng, lòng đã đau đến toàn thân run rẩy.
Nhưng Nhan Tịch dường như không nghe thấy tiếng cô gọi, chỉ trầm mặc không nói, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Nhan Tịch chỉ biết, cô với Lục Khải Chính kết thúc rồi, không còn gì nữa rồi. Cho đến cùng, người anh ta yêu vẫn chỉ có Lăng Bắc Sam, vì cô ấy, anh ta có thể từ hôn, nhưng vì tra án, anh lại có thể hi sinh cô, có thể vô tình không cần đứa con của hai người, có thể trơ mắt nhìn cô bị làm nhục mà không thèm tiến tới ngăn cản, cho dù, anh chỉ là bất đắc dĩ.
Sao cô lại muốn đến Thủ đô? Không phải cô không yêu anh ta, muốn bài xích anh ta sao? Tại sao lại còn tới? Tự tìm tới, lần này là cô tự tìm tới!
Không thể oán hận bất cứ ai, chỉ có thể trách cô không biết tự lượng sức mình. Đã biết rõ cho dù vụ án có kết thúc, anh lấy lại được thân phận của mình, thì cô với anh cũng không có kết quả. Gia cảnh nhà anh như thế, còn có người vợ chưa cưới tốt như thế, anh làm sao có thể ở bên cô đây?
Lúc này, một đám người đi vào phòng bệnh, có Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, còn có hai nữ cảnh sát. Úc Tử Duyệt đau lòng, đưa mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, Đây là túi xách của hai người? Lăng Bắc Diệp đưa hai chiếc túi xách ra trước mặt Úc Tử Duyệt, đó chính là túi xách của cô và Nhna Tịch, nghe anh hỏi liền gật đầu.
Đúng lúc đó, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên từ một trong hai chiếc túi xách, chỉ thấy Nhan Tịch nãy giờ cứ như người chết rồi chợt hoàn hồn, Điện thoại của tôi, mau đưa cho tôi, mẹ tôi..... Là mẹ tôi gọi tới. Nhan Tịch kịch động ngồi bật dậy, kinh hoảng nói.
Cô như vậy càng khiến Úc Tử Duyệt đau lòng, nhìn một nữ cảnh sát đưa điện thoại cho Nhan Tịch. Nhan Tịch hít sâu một hơi, nhìn đám người gật đầu một cái, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó, trên mặt cô nở một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mẹ à... Nhan Tịch tươi cười nói vào trong điện thoại. Ở trước người nhà, cô đành phải trưng ra bộ mặt không có chuyện gì cả. Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch như vậy, càng đau lòng hơn. Cô nhớ lại lúc mới sảy thai, cô ấy cũng trưng ra bộ mặt này nói chuyện với người nhà.
Tốt, cái gì cũng tốt hết ạ. Em đã nhập học chưa ạ? Học phí của em hai ngày nữa con sẽ gửi về.... Nhan Tịch hướng vào điện thoại, khẽ cười nói, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có, chỉ cười cười nói nói. Cô cảm thấy may mắn là mình làm việc xa quê, cảm thấy may mắn vì mẹ và em trai không biết những chuyện xảy ra với mình.
Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn đẩy đến cửa sổ, cô ôm lấy eo Lăng Bắc Hàn, hai mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, mỗi lần cô ấy cười đều khiến cô đau lòng.
Lăng Bắc Hàn lúc này còn cảm thấy lo lắng cho Lục Khải Chính hơn, lo cậu ta mất tỉnh táo mà làm việc gì đó sơ xuất. Nhưng, anh vẫn tin tưởng nhất định Lục Khải Chính sẽ lấy lại bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ đến cuối cùng.
Nhan Tịch cúp điện thoại, nụ cười bên khóe môi liền cứng lại, nhìn Úc Tử Duyệt đang đứng cạnh cửa sổ, cũng nhìn mấy cảnh sát trong phòng.
Nhan Tịch, bây giờ chúng tôi muốn lấy khẩu cung của cô.
Không nên. Bắc Diệp, chú có thể khoan hãy lấy khẩu cung chị ấy được không? Có chuyện gì mọi người có thể hỏi tôi. Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời vị nữ cảnh sát, lớn tiếng nói. Cô lo lắng Nhan Tịch sẽ không thể chịu đựng được đả kích lần thứ hai.
Duyệt Duyệt, chị không sao đâu, có thể... Lúc này Nhan Tịch chợt mở miệng, lớn tiếng nói, mỗi một câu nói ra đều khiến phần thân dưới đau đớn.
Chị Nhan? Úc Tử Duyệt thấy cô như vậy vừa tức giận cũng càng đau lòng. Nhan Tịch nhìn cô, mỉm cười. Thật ra thì, đối với cô mà nói, chuyện như vậy xảy ra chưa phải là đả kích đến tuyệt vọng. Cô cảm thấy, trái tim mình thật kiên cường.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cho nên, trái tim đã trở nên vô cùng cứng rắn.
Chúng ta đi ăn cơm thôi, cô ấy sẽ không sao đâu. Lăng Bắc Hàn lúc này mới mở miệng, nhỏ giọng nói với Úc Tử Duyệt. Cô bất đắc dĩ gật đầu, được Lăng Bắc Hàn đẩy ra khỏi phòng bệnh. Nhan Tịch bắt đầu lấy khẩu cung, trong suốt quá trình, cô tường thuật lại chi tiết, cặn kẽ mọi việc, tâm tình cũng rất bình tĩnh.
Ăn chút nữa... Lăng Bắc Hàn tự tay đút cơm cho Úc Tử Duyệt, khẩu vị của cô không được tốt, một chút cũng không muốn ăn.
Úc Tử Duyệt lắc đầu: Em ăn không được. Bắc Hàn, có thể bắt được đám người Tư Đồ Ngạn không?
Chuyện này không cần em quan tâm. Trước khi đám người Tư Đồ Ngạn sa lưới, mỗi ngày đều sẽ có người bảo vệ em. Em cũng không được đi làm nữa, yên tâm ở nhừ dưỡng thai. Lăng Bắc Hàn nhướn mày nói. Sau lưng Tư Đồ Ngạn còn liên quan đến một tổ chức lớn hơn nữa, sắp tới sẽ có hành động.
Anh càng thêm lo lắng cho an nguy của Lục Khải Chính giờ này đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng rất sợ cậu ta thật sự sẽ liều mạng.
Vâng... Vì con em nhất định sẽ cẩn thận, mọi chuyện đều lấy nó làm trọng. Úc Tử Duyệt dựa vào đầu giường, hai tay phủ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, nhìn Lăng Bắc Hàn, khẽ cười nói.
Lăng Bắc Hàn cũng vô cùng khó nén nỗi kích động, bàn tay to rộng phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ tới đứa con bọn họ mong chờ đã lâu cuối cùng đã có được, cổ họng chợt nghẹn ngào: Phải chăm sóc bản thân cho tốt mới có thể chăm sóc nó được. Nghe lời, ăn thêm chút nữa. Lăng Bắc Hàn hôn xuống môi cô, nói những lời hiếm khi nghe được.
Vâng... Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn nghe lời, há miệng, nhận lấy thìa cơm anh vừa đưa tới bên miệng, Khi nào anh trở lại doanh trại? Nghĩ tới anh phải mau chóng trở lại doanh trại, trong lòng Úc Tử Duyệt ê ẩm nói.
Hai, ba ngày nữa... Lăng Bắc Hàn mỉm cười nói, trong lòng lại nặng nề.
Tốt quá! Nghe anh nói hai, ba ngày nữa mới đi, Úc Tử Duyệt mừng rõ reo lên, anh có thể ở lại bên cô, đó chính là hạnh phúc nhất đời của cô rồi.
Ồ, thật là ân ái.... Lăng Bắc Diệp không thèm gõ cửa xông vào, thấy Lăng Bắc Hàn đang đút cơm cho Úc Tử Duyệt, liền lên tiếng trêu chọc.
Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn vị khách không mời này, Bắc Diệp, chị Nhan thế nào rồi? Vừa rồi chị ấy có kích động không? Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Diệp lo lắng hỏi.
Không có, cô ấy rất bình tĩnh kể lại cặn kẽ mọi chuyện. Quả là một cô gái kiên cường... Lăng Bắc Diệp thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Úc Tử Duyệt, nghiêm túc nói.
Chị ấy càng bình tĩnh, trong lòng lại càng khổ sở. Tôi rất hiểu chị ấy. Mà những người đó thật biến thái! Sao có thể độc ác như vậy được chứ? Bắc Hàn, Lục Khải Chính không phải là anh em tốt của anh sao? Sao anh ta lại có thể biến thái như vậy được? Úc Tử Duyệt không hề hay biết Lục Khải Chính nằm vùng, kích động nói với Lăng Bắc Hàn.
Ánh mắt Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn có chút phức tạp, giống như anh biết Lục Khải Chính đang nằm vùng vậy, Làm cô ấy bị thương là người phụ nữ tên Đinh Đinh.... Cũng may vết thương không sâu.... Lăng Bắc Diệp chen vào nói, cũng không nói nhiều liền ngừng lại.
Biến thái! Úc Tử Duyệt quát, không dám nhớ lại cảnh tượng như ác mộng ấy nữa.
Úc Tử Duyệt, em bình tĩnh đi... Thấy cô đột nhiên trở nên kích động, Lăng Bắc Hàn lên tiếng an ủi.
Em sao có thể bình tĩnh được... Đều tại em, do em, chị Nhan mới quen với Lão Lục, mới khiến xảy ra nhiều chuyện như vậy...
Nói nhảm! Những chuyện này thì có liên quan gì đến em! Thấy Úc Tử Duyệt tự trách mình, Lăng Bắc Hàn buồn bực nói.
Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Bây giờ chị dâu nhỏ có thể phối hợp lấy khẩu cung với bọn em được không? Thấy hai người bọn họ nói qua nói lại, Lăng Bắc Diệp vội làm công tác hòa giải. Lăng Bắc Hàn đứng lên, thu dọn hộp cơm và thức ăn, Úc Tử Duyệt cũng bình tĩnh lại, phối hợp với Lăng Bắc Diệp lấy khẩu cung.
Lúc Lăng Bắc Hàn đi đến phòng bệnh của Nhan Tịch, cô ấy hình như vừa ăn cơm xong, y tá trong phòng đang bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy anh đi vào, Nhan Tịch khẽ gật đầu.
Em biết anh ấy nằm vùng.... Nhan Tịch mở miệng, chậm rãi nói, Em sẽ giữ bí mất, vừa rồi cũng không hề nói với cảnh sát. Cô bổ sung thêm.
Lăng Bắc Hàn không ngờ Nhan Tịch lại nói như thế, sau lần ở Tô Thành, cô chưa từng nhắc lại chuyện này với anh.
Em dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, cảnh sát sẽ phái người bảo vệ em, gặp chuyện gì khó khăn em có thể tìm tôi. Cậu ấy có lời muốn tôi nhắn lại với em. Lăng Bắc Hàn rất tuân thủ quy tắc, không trực tiếp trả lời cô, chỉ nói như vậy.
Lời nhắn lại? Nhan Tịch mỉa mai mở miệng, Anh ta nhờ anh nhắn lại với em là Lăng Bắc Sam... Nhan Tịch cố nén nỗi đau đớn trong tim, nói.
Mọi chuyện hãy đợi cậu ấy trở lại sẽ giải thích! Lăng Bắc Hàn nói với Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Hàn, gật đầu, trong lòng cô cũng đã có quyết định.
A... Đau.... Còn ngứa nữa. Mấy vết thương trên người vừa đau vừa ngứa, hơn nửa đêm, Úc Tử Duyệt tỉnh giấc, khổ sở ngồi dậy.
Lăng Bắc Hàn ở bên cạnh bảo vệ cho cô thấy vậy vội xuống giường, ngồi xuống bên giường, Đừng gãi, cố chịu đựng một chút. Giờ em đang mang thai, không thể dùng thuốc linh tinh được. Lăng Bắc Hàn trèo lên giường, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành.
Không nhịn được... Khó chịu lắm... Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, thân thể trong ngừng Lăng Bắc Hàn không ngừng vặn vẹo, Ưm... Anh cúi đầu, nặng nề hôn miệng nhỏ của cô, cuồng loạn khắp nơi, mút thỏa thích, mang theo trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, mang theo nỗi đau xót vì nghĩ suýt chút nữa mất cô, không ngừng hôn cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, cũng ho vọng có thể làm xao nhãng sự chú ý của cô.
Dần dần, Úc Tử Duyệt không còn cảm thấy sự đau nhức, ngứa ngáy ở chỗ vết thương trên cánh tay và bả vai nữa, đắm chìm trong nụ hôn triền miên, mãnh liệt của Lăng Bắc Hàn, bàn tay nhỏ bé cũng tự giác níu chặt lấy vạt áo của anh, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực anh, nỗi kinh sợ còn đọng lại trong tim cũng dần tiêu tan.
Cơ thể dần mềm nhũn, trái tim đập nhanh dữ dội, hai cánh tay quấn lên cổ anh, kéo đầu anh thấp xuống, kịch liệt hôn trả anh. Bàn tay to rộng của Lăng Bắc Hàn cũng không đàng hoàng xoa lên thân thể cô, nhẹ nhàng chà xát làn da mềm mại của cô.
Ưm... Bắc Hàn... Em muốn.... Buông môi anh ra, cô ôm cổ anh, thở dốc lẩm bẩm, thân thể nhạy cảm đến không chịu được nữa. Cô chủ động mời gọi như vậy, càng khiến nơi nào đó của anh căng cứng hơn.
Chị Nhan.... Chị nói gì đi, đừng làm em sợ.... Sắc mặt Úc Tử Duyệt cũng trắng bệch, đau lòng nhìn Nhan Tịch. Cô biết, Nhan Tịch càng trầm lặngm trong lòng cô càng có chuyện đau đớn. Nhìn thấy cô bây giờ Úc Tử Duyệt vừa nói chuyện, vừa nghẹn ngào sắp khóc.
Chuyện cô không thể tưởng tượng được thì sao Nhan Tịch có thể chấp nhận được đây? Phía dưới bị rách... Chỉ mới tưởng tượng, lòng đã đau đến toàn thân run rẩy.
Nhưng Nhan Tịch dường như không nghe thấy tiếng cô gọi, chỉ trầm mặc không nói, ánh mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Nhan Tịch chỉ biết, cô với Lục Khải Chính kết thúc rồi, không còn gì nữa rồi. Cho đến cùng, người anh ta yêu vẫn chỉ có Lăng Bắc Sam, vì cô ấy, anh ta có thể từ hôn, nhưng vì tra án, anh lại có thể hi sinh cô, có thể vô tình không cần đứa con của hai người, có thể trơ mắt nhìn cô bị làm nhục mà không thèm tiến tới ngăn cản, cho dù, anh chỉ là bất đắc dĩ.
Sao cô lại muốn đến Thủ đô? Không phải cô không yêu anh ta, muốn bài xích anh ta sao? Tại sao lại còn tới? Tự tìm tới, lần này là cô tự tìm tới!
Không thể oán hận bất cứ ai, chỉ có thể trách cô không biết tự lượng sức mình. Đã biết rõ cho dù vụ án có kết thúc, anh lấy lại được thân phận của mình, thì cô với anh cũng không có kết quả. Gia cảnh nhà anh như thế, còn có người vợ chưa cưới tốt như thế, anh làm sao có thể ở bên cô đây?
Lúc này, một đám người đi vào phòng bệnh, có Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, còn có hai nữ cảnh sát. Úc Tử Duyệt đau lòng, đưa mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, Đây là túi xách của hai người? Lăng Bắc Diệp đưa hai chiếc túi xách ra trước mặt Úc Tử Duyệt, đó chính là túi xách của cô và Nhna Tịch, nghe anh hỏi liền gật đầu.
Đúng lúc đó, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên từ một trong hai chiếc túi xách, chỉ thấy Nhan Tịch nãy giờ cứ như người chết rồi chợt hoàn hồn, Điện thoại của tôi, mau đưa cho tôi, mẹ tôi..... Là mẹ tôi gọi tới. Nhan Tịch kịch động ngồi bật dậy, kinh hoảng nói.
Cô như vậy càng khiến Úc Tử Duyệt đau lòng, nhìn một nữ cảnh sát đưa điện thoại cho Nhan Tịch. Nhan Tịch hít sâu một hơi, nhìn đám người gật đầu một cái, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó, trên mặt cô nở một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mẹ à... Nhan Tịch tươi cười nói vào trong điện thoại. Ở trước người nhà, cô đành phải trưng ra bộ mặt không có chuyện gì cả. Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch như vậy, càng đau lòng hơn. Cô nhớ lại lúc mới sảy thai, cô ấy cũng trưng ra bộ mặt này nói chuyện với người nhà.
Tốt, cái gì cũng tốt hết ạ. Em đã nhập học chưa ạ? Học phí của em hai ngày nữa con sẽ gửi về.... Nhan Tịch hướng vào điện thoại, khẽ cười nói, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có, chỉ cười cười nói nói. Cô cảm thấy may mắn là mình làm việc xa quê, cảm thấy may mắn vì mẹ và em trai không biết những chuyện xảy ra với mình.
Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn đẩy đến cửa sổ, cô ôm lấy eo Lăng Bắc Hàn, hai mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, mỗi lần cô ấy cười đều khiến cô đau lòng.
Lăng Bắc Hàn lúc này còn cảm thấy lo lắng cho Lục Khải Chính hơn, lo cậu ta mất tỉnh táo mà làm việc gì đó sơ xuất. Nhưng, anh vẫn tin tưởng nhất định Lục Khải Chính sẽ lấy lại bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ đến cuối cùng.
Nhan Tịch cúp điện thoại, nụ cười bên khóe môi liền cứng lại, nhìn Úc Tử Duyệt đang đứng cạnh cửa sổ, cũng nhìn mấy cảnh sát trong phòng.
Nhan Tịch, bây giờ chúng tôi muốn lấy khẩu cung của cô.
Không nên. Bắc Diệp, chú có thể khoan hãy lấy khẩu cung chị ấy được không? Có chuyện gì mọi người có thể hỏi tôi. Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời vị nữ cảnh sát, lớn tiếng nói. Cô lo lắng Nhan Tịch sẽ không thể chịu đựng được đả kích lần thứ hai.
Duyệt Duyệt, chị không sao đâu, có thể... Lúc này Nhan Tịch chợt mở miệng, lớn tiếng nói, mỗi một câu nói ra đều khiến phần thân dưới đau đớn.
Chị Nhan? Úc Tử Duyệt thấy cô như vậy vừa tức giận cũng càng đau lòng. Nhan Tịch nhìn cô, mỉm cười. Thật ra thì, đối với cô mà nói, chuyện như vậy xảy ra chưa phải là đả kích đến tuyệt vọng. Cô cảm thấy, trái tim mình thật kiên cường.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cho nên, trái tim đã trở nên vô cùng cứng rắn.
Chúng ta đi ăn cơm thôi, cô ấy sẽ không sao đâu. Lăng Bắc Hàn lúc này mới mở miệng, nhỏ giọng nói với Úc Tử Duyệt. Cô bất đắc dĩ gật đầu, được Lăng Bắc Hàn đẩy ra khỏi phòng bệnh. Nhan Tịch bắt đầu lấy khẩu cung, trong suốt quá trình, cô tường thuật lại chi tiết, cặn kẽ mọi việc, tâm tình cũng rất bình tĩnh.
Ăn chút nữa... Lăng Bắc Hàn tự tay đút cơm cho Úc Tử Duyệt, khẩu vị của cô không được tốt, một chút cũng không muốn ăn.
Úc Tử Duyệt lắc đầu: Em ăn không được. Bắc Hàn, có thể bắt được đám người Tư Đồ Ngạn không?
Chuyện này không cần em quan tâm. Trước khi đám người Tư Đồ Ngạn sa lưới, mỗi ngày đều sẽ có người bảo vệ em. Em cũng không được đi làm nữa, yên tâm ở nhừ dưỡng thai. Lăng Bắc Hàn nhướn mày nói. Sau lưng Tư Đồ Ngạn còn liên quan đến một tổ chức lớn hơn nữa, sắp tới sẽ có hành động.
Anh càng thêm lo lắng cho an nguy của Lục Khải Chính giờ này đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng rất sợ cậu ta thật sự sẽ liều mạng.
Vâng... Vì con em nhất định sẽ cẩn thận, mọi chuyện đều lấy nó làm trọng. Úc Tử Duyệt dựa vào đầu giường, hai tay phủ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, nhìn Lăng Bắc Hàn, khẽ cười nói.
Lăng Bắc Hàn cũng vô cùng khó nén nỗi kích động, bàn tay to rộng phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ tới đứa con bọn họ mong chờ đã lâu cuối cùng đã có được, cổ họng chợt nghẹn ngào: Phải chăm sóc bản thân cho tốt mới có thể chăm sóc nó được. Nghe lời, ăn thêm chút nữa. Lăng Bắc Hàn hôn xuống môi cô, nói những lời hiếm khi nghe được.
Vâng... Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn nghe lời, há miệng, nhận lấy thìa cơm anh vừa đưa tới bên miệng, Khi nào anh trở lại doanh trại? Nghĩ tới anh phải mau chóng trở lại doanh trại, trong lòng Úc Tử Duyệt ê ẩm nói.
Hai, ba ngày nữa... Lăng Bắc Hàn mỉm cười nói, trong lòng lại nặng nề.
Tốt quá! Nghe anh nói hai, ba ngày nữa mới đi, Úc Tử Duyệt mừng rõ reo lên, anh có thể ở lại bên cô, đó chính là hạnh phúc nhất đời của cô rồi.
Ồ, thật là ân ái.... Lăng Bắc Diệp không thèm gõ cửa xông vào, thấy Lăng Bắc Hàn đang đút cơm cho Úc Tử Duyệt, liền lên tiếng trêu chọc.
Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn vị khách không mời này, Bắc Diệp, chị Nhan thế nào rồi? Vừa rồi chị ấy có kích động không? Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Diệp lo lắng hỏi.
Không có, cô ấy rất bình tĩnh kể lại cặn kẽ mọi chuyện. Quả là một cô gái kiên cường... Lăng Bắc Diệp thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Úc Tử Duyệt, nghiêm túc nói.
Chị ấy càng bình tĩnh, trong lòng lại càng khổ sở. Tôi rất hiểu chị ấy. Mà những người đó thật biến thái! Sao có thể độc ác như vậy được chứ? Bắc Hàn, Lục Khải Chính không phải là anh em tốt của anh sao? Sao anh ta lại có thể biến thái như vậy được? Úc Tử Duyệt không hề hay biết Lục Khải Chính nằm vùng, kích động nói với Lăng Bắc Hàn.
Ánh mắt Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn có chút phức tạp, giống như anh biết Lục Khải Chính đang nằm vùng vậy, Làm cô ấy bị thương là người phụ nữ tên Đinh Đinh.... Cũng may vết thương không sâu.... Lăng Bắc Diệp chen vào nói, cũng không nói nhiều liền ngừng lại.
Biến thái! Úc Tử Duyệt quát, không dám nhớ lại cảnh tượng như ác mộng ấy nữa.
Úc Tử Duyệt, em bình tĩnh đi... Thấy cô đột nhiên trở nên kích động, Lăng Bắc Hàn lên tiếng an ủi.
Em sao có thể bình tĩnh được... Đều tại em, do em, chị Nhan mới quen với Lão Lục, mới khiến xảy ra nhiều chuyện như vậy...
Nói nhảm! Những chuyện này thì có liên quan gì đến em! Thấy Úc Tử Duyệt tự trách mình, Lăng Bắc Hàn buồn bực nói.
Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Bây giờ chị dâu nhỏ có thể phối hợp lấy khẩu cung với bọn em được không? Thấy hai người bọn họ nói qua nói lại, Lăng Bắc Diệp vội làm công tác hòa giải. Lăng Bắc Hàn đứng lên, thu dọn hộp cơm và thức ăn, Úc Tử Duyệt cũng bình tĩnh lại, phối hợp với Lăng Bắc Diệp lấy khẩu cung.
Lúc Lăng Bắc Hàn đi đến phòng bệnh của Nhan Tịch, cô ấy hình như vừa ăn cơm xong, y tá trong phòng đang bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy anh đi vào, Nhan Tịch khẽ gật đầu.
Em biết anh ấy nằm vùng.... Nhan Tịch mở miệng, chậm rãi nói, Em sẽ giữ bí mất, vừa rồi cũng không hề nói với cảnh sát. Cô bổ sung thêm.
Lăng Bắc Hàn không ngờ Nhan Tịch lại nói như thế, sau lần ở Tô Thành, cô chưa từng nhắc lại chuyện này với anh.
Em dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, cảnh sát sẽ phái người bảo vệ em, gặp chuyện gì khó khăn em có thể tìm tôi. Cậu ấy có lời muốn tôi nhắn lại với em. Lăng Bắc Hàn rất tuân thủ quy tắc, không trực tiếp trả lời cô, chỉ nói như vậy.
Lời nhắn lại? Nhan Tịch mỉa mai mở miệng, Anh ta nhờ anh nhắn lại với em là Lăng Bắc Sam... Nhan Tịch cố nén nỗi đau đớn trong tim, nói.
Mọi chuyện hãy đợi cậu ấy trở lại sẽ giải thích! Lăng Bắc Hàn nói với Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Hàn, gật đầu, trong lòng cô cũng đã có quyết định.
A... Đau.... Còn ngứa nữa. Mấy vết thương trên người vừa đau vừa ngứa, hơn nửa đêm, Úc Tử Duyệt tỉnh giấc, khổ sở ngồi dậy.
Lăng Bắc Hàn ở bên cạnh bảo vệ cho cô thấy vậy vội xuống giường, ngồi xuống bên giường, Đừng gãi, cố chịu đựng một chút. Giờ em đang mang thai, không thể dùng thuốc linh tinh được. Lăng Bắc Hàn trèo lên giường, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành.
Không nhịn được... Khó chịu lắm... Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, thân thể trong ngừng Lăng Bắc Hàn không ngừng vặn vẹo, Ưm... Anh cúi đầu, nặng nề hôn miệng nhỏ của cô, cuồng loạn khắp nơi, mút thỏa thích, mang theo trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, mang theo nỗi đau xót vì nghĩ suýt chút nữa mất cô, không ngừng hôn cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, cũng ho vọng có thể làm xao nhãng sự chú ý của cô.
Dần dần, Úc Tử Duyệt không còn cảm thấy sự đau nhức, ngứa ngáy ở chỗ vết thương trên cánh tay và bả vai nữa, đắm chìm trong nụ hôn triền miên, mãnh liệt của Lăng Bắc Hàn, bàn tay nhỏ bé cũng tự giác níu chặt lấy vạt áo của anh, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực anh, nỗi kinh sợ còn đọng lại trong tim cũng dần tiêu tan.
Cơ thể dần mềm nhũn, trái tim đập nhanh dữ dội, hai cánh tay quấn lên cổ anh, kéo đầu anh thấp xuống, kịch liệt hôn trả anh. Bàn tay to rộng của Lăng Bắc Hàn cũng không đàng hoàng xoa lên thân thể cô, nhẹ nhàng chà xát làn da mềm mại của cô.
Ưm... Bắc Hàn... Em muốn.... Buông môi anh ra, cô ôm cổ anh, thở dốc lẩm bẩm, thân thể nhạy cảm đến không chịu được nữa. Cô chủ động mời gọi như vậy, càng khiến nơi nào đó của anh căng cứng hơn.
/456
|