Úc Tử Duyệt! Sao mày phải kích động như thế? Bây giờ mày không còn yêu anh nữa mà!
Tức giận mình bởi vì anh mà nhịp tim rối loạn, Úc Tử Duyệt trong lòng thầm mắng chính mình, thân thể hơi lui về phía sau.
“A......” Cũng không để cho cô kịp lui về phía sau một bước, xe buýt đến trạm dừng liền dừng lại, theo quán tính, cả người cô lại đập về phía Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt nhỏ giọng kêu lên, hai cánh tay theo bản năng ôm lấy hông của Lăng Bắc Hàn.
Thấy cô ôm chặt mình, Lăng Bắc Hàn bỗng cảm thấy rung động, thân thể nhỏ bé ấm áp của cô dán chặt vào mình, yết hầu Lăng Bắc Hàn không kiềm chế được run rẩy, vô cùng buồn bực vì bản thân mình ngay tại nơi công cộng lại có phản ứng với cô, hơn nữa còn rất mãnh liệt!
Hơi thở nóng bỏng nam tính bao bọc khiến thân thể cô cứng nhắc không nhúc nhích, giống như một bức tường để cô vững vàng dựa vào. Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh thân mật cùng anh trước kia, trong lòng cô khẽ run rẩy, lại vừa quặn lên, cô vội vàng buông hai cánh tay, nhưng vừa bỏ ra đã lại bị dòng người xô đẩy vào lồng ngực rắn chắc như bức tường thép của Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên biết cô đang trốn tránh, trong lòng khẽ nhói đau: “Vịn được rồi!” Anh cúi đầu nói với cô, một cánh tay sắt bá đạo ôm lấy eo cô. Úc Tử Duyệt cũng không giãy giụa nữa, vừa vặn chiều cao hai người bọn họ chênh lệch khá lớn, không cần phải đối mặt với anh, Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, đối mặt với lồng ngực của anh, để mặc anh ôm lấy mình.
Lồng ngực dán lồng ngực mập mờ như vậy, bởi vì hành khách sau lưng đưa đẩy, thân thể của cô không ngừng sát lại gần anh, khiến cô không thở nổi, cảm giác như bộ mềm mại của mình bị dồn ép biến hình.
Hai người dán chặt với nhau như vậy đối với Lăng Bắc Hàn cũng khó nói đây không phải là một loại hành hạ?
Bộ ngực của cô ấm áp mềm mại, cách một lớp vải mỏng không ngừng chà xát lồng ngực của anh, ngang nhiên khơi dậy ngọn lửa nơi này, chỗ chết người nhất chính là anh cảm thấy dưới bụng bắt đầu căng trướng....
Cảm nhận được vật cứng nào đó chạm tới vùng nguy hiểm của mình, Úc Tử Duyệt cả kinh, bỗng chốc ý thức được điều gì đó, hai gò má càng thêm ửng đỏ, ngay cả thân thể cũng dần căng thẳng, trong đầu không ngừng hồi tưởng cảm giác bọn họ từng... quấn lấy nhau.......
Cô cảm giác mình thật sự khó thở, lắc lắc đầu để xua đuổi những thứ không nên nghĩ.
Úc Tử Duyệt, nghĩ đến chuyện anh đã lợi dụng mày như thế nào đi!
Như vậy mới có thể dời sự chú ý của mình, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh anh đã làm tổn thương cô, mặc dù anh chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng anh coi cô là cái gì chứ.... Cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì trong lòng vẫn rất đau.
Không yêu là được, dù sao ngày mai cô cũng trở về Tô Thành rồi, anh cũng phải trở về doanh trại bộ đội, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, thời gian dài lâu, cô sẽ càng không có cảm giác với anh.
Lăng Bắc Hàn cũng cô gắng kiềm chế bản thân, cúi đầu, nhìn cô đang rúc vào trong lồng ngực mình, nỗi chua xót dâng trào trong tim. Dục hỏa dần dần vì từng lời cô nói cũng nguội dần, cũng kéo anh trở về thực tại.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, cô không chịu gả cho một quân nhân.
Hành khách trên xe từng đợt đi xuống, thân thể hai người bọn họ vẫn dính chặt lấy nhau, bởi vì cả hai cùng kiềm chế, nhiệt độ trên người cũng dần dần hạ xuống.
Không động lòng, cũng sẽ không động tình.
Sau khoảng hai ba trạm, trên xe đã bớt ít người, mặc dù không ngồi nhưng Úc Tử Duyệt vẫn vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Bắc Hàn, chạy đến cạnh cửa, đi xuống. Lăng Bắc Hàn sững sờ không nhúc nhích, cô dùng hành động kiên quyết để vạch rõ giới hạn với anh......
Sau khi xuống xe, còn phải đi một đoạn mới đến cửa trụ sở quân đội. Mặc dù hai người đi cạnh nhau nhưng không nói một câu, trước cửa đại viện, nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lăng Bắc Hàn liền chào anh một cái.
Đại viện vẫn giống trước kia, chỉ là bây giờ là mùa hè, cây cối xanh tươi đủ màu sắc, trên đường đi có cơn dông, những đóa hoa hợp hoan màu trắng bị gió thổi xơ xác, mùi cỏ xanh xen lẫn mùi hoa không biết tên không ngừng xông vào hơi thở.
Hai bậc thềm bằng đá đỏ trước cửa sau khi được nước mưa rửa trôi màu sắc trở nên cực kỳ rực rỡ, khóm trúc ngoài cửa càng thêm xanh um tươi tốt. Dì Vương ra mở cửa, nhìn thấy Úc Tử Duyệt, trên mặt chất đầy nụ cười, “Duyệt Duyệt......”
“Con chào dì Vương!” Úc Tử Duyệt thân thiết chào dì Vương.
“Bao nhiêu tháng không gặp, thay đổi nhiều quá!” Dì Vương nắm tay Úc Tử Duyệt, quan sát kỹ cô, nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo ca ngợi! So với trước kia cô chín chắn hơn nhiều, thậm chí có chút gầy đi.
“Cũng không thay đổi lắm đâu ạ! Dì Vương, bà nội tìm con có chuyện gì vậy?” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn bước vào trước, liền nhỏ giọng hỏi dì Vương. Nơi này đã không phải nhà chồng cô nữa rồi, cô cảm thấy mình tới đây dường như không hợp lý cho lắm.
“Bà cụ đang tức giận! Mau vào với dì.....” Dì Vương nói xong, kéo tay Úc Tử Duyệt, đi về phía nhà cũ.
“Nào có người nào dám động đến nhà họ Lăng chúng ta!” Chưa vào tới cửa đã nghe thấy giọng nói của bà cụ truyền vào tai, bước vào phòng khách thì Úc Tử Duyệt mới phát hiện ra, trong phòng khách đang đầy người, toàn bộ đều là người nhà họ Lăng.
Không ngờ lại mở hội nghị gia đình ở đây! Nhưng mà gọi cô tới đây làm chi? Cô đã không còn là người nhà họ Lăng nữa rồi.
“Duyệt Duyệt tới rồi à......” Bà cụ vừa nhìn thấy Úc Tử Duyệt vốn đang thở hổn hển vì cơn giận, sắc mặt liền trở nên hòa hoãn hơn, nói với cô.
“Bà... bà nội.........” Úc Tử Duyệt vừa định gọi bà nội, sau đó vội vàng dừng lại, lại đưa mắt nhìn những người có mặt trong phòng khách, cô mỉm cười lễ phép gật đầu.
Cả ba thế hệ nhà họ Lăng đều đang tập trung ở đây, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cũng có ở đây, hơn nữa còn là đang đứng trước mặt bà cụ, nhìn có vẻ như đang nghe giáo huấn.
“Duyệt Duyệt, con ngồi đi!” Bà cụ trầm giọng nói, nhìn về phía đám người Lăng Bắc Diệp sắc mặt lại cứng lại, “Vừa có chuyện đã muốn ly hôn! Hôn nhân là trò đùa sao? Bắc Diệp, dù sao anh cũng là đàn ông, anh nói tôi nghe xem!”
Thì ra trong khoảng thời gian này, Lục Khải Lâm nhất quyết đòi ly hôn, quan hệ giữa Lăng Bắc Diệp và cô đang căng thẳng.
Lời của bà cụ khiến trái tim của Lục Khải Lâm run lên, không biết anh có không đồng ý. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, trong lòng cô cũng đều cảm thấy không dễ chịu. Nhưng nếu cô không ly hôn với anh, không phải là sẽ làm hại cả đời anh sao?
Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng không dễ chịu hơn, anh cảm thấy anh đã đối xử với cô rất tốt rồi, nhưng cô lại còn muốn ly hôn với anh!
“Con không muốn! Anh quả quyết hét lên, trong lòng mang theo vài phần oán hận, cô càng muốn chạy trốn, anh lại càng không để cho cô trốn!
Lời của anh khiến trái tim Lục Khải Lâm rung động, cô không ngờ anh lại kiên quyết như vậy.
“Khải Lâm, con nghe rõ đây, Bắc Diệp nó sẽ không ly hôn với con. Nếu như bởi vì chuyện của anh con mà con sợ liên lụy đến Lăng gia, vậy thì không cần, ai dám động đến Lăng gia nhà chúng ta chứ! Bà cụ lớn tiếng nói.
Gia đình hòa thuận, mọi người đều vui.
Cả ngày náo loạn đòi ly hôn, đây là cái kiểu gì chứ?
“Không...... bà nội, con... không phải bởi vì chuyện này, là con với anh ấy... không có tình cảm! Lục Khải Lâm hạ quyết tâm, vội vàng mở miệng nói với bà cụ.
Một câu nói của cô làm Lăng Bắc Diệp ngây ngẩn cả người, giống như trước nay chưa từng bị đả kích như vậy, đầu óc ong ong, không thể tin được nhìn cô. Những người khác cũng đều kinh ngạc, hai người bọn họ từ nhỏ đã thân với nhau.....
“Lục Khải Lâm! Em đừng có không biết thân biết phận! Lăng Bắc Diệp nào có chịu bị cô chọc tức như vậy, anh gầm lên, chỉ tay vào cô, tức giận nói. Trong lòng vì câu nói của cô mà trống rỗng! Rốt cuộc anh đối xử với cô không tốt chỗ nào? Sao cô lại có thể đối xử với anh như vậy?
Cô không để cho anh đụng vào người cô, anh nhẫn nhịn, hơn nữa còn nhịn hơn ba năm! Cô lạnh nhạt với anh, anh cũng nhịn. Bởi vì anh yêu cô, từ nhỏ tới lớn chỉ muốn cưới cô......
Lục Khải Lâm, tim em làm từ băng đá hay sao? Không, căn bản em không có tim!
Lăng Bắc Diệp mắng cô xong, xoay người rời đi!
Đây là tình huống gì? Úc Tử Duyệt ngồi ở một góc trên sofa, âm thầm nghĩ.
“Bà nội, con xin lỗi......” Lục Khải Lâm nhìn vẻ mặt xanh mét của bà cụ, chỉ có thể nói ba chữ này.
“Khải Lâm à, mọi người chúng ta đều biết, từ nhỏ con đã thích A Diệp, sao trưởng thành lại có thể thay đổi chứ? Con biết không, lúc đầu bà vốn định giới thiệu con với A Hàn, nhưng A Diệp là người đầu tiên phản đối! Lúc này, mẹ chồng Lục Khải Lâm mở miệng nói với cô.
Lời của bà khiến Lục Khải Lâm rung động, cũng khiến Úc Tử Duyệt hơi sững sờ.
Hóa ra nhà bọn họ từng muốn anh cưới Lục Khải Lâm....
Như vậy, sau này thì sao? Anh sẽ không tái hôn chứ? Phụ nữ muốn gả cho anh sẽ chạy theo anh như vịt sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng dưng chua xót, nhưng chỉ thoáng qua đã bị cô đè nén lại, chuyện này không liên quan gì đến cô nữa rồi.
“Mẹ...... để con suy nghĩ lại một chút......” Lục Khải Lâm ngượng ngùng nói, chỉ chốc lát sau, hai người họ tản đi, trong nhà chỉ còn lại người nhà Lăng Chí Tiêu.
“Bà, bà đừng tức giận ......” Úc Tử Duyệt đứng dậy, đi tới bên cạnh bà cụ, trấn an.
Bà cụ liếc nhìn Úc Tử Duyệt lại nhìn Lăng Bắc Hàn, lắc đầu một cái, Lăng Chí Tiêu cùng Tiếu Dĩnh cũng ngồi trên ghế salon, bọn họ vẫn chưa hòa thuận với nhau.
“Ầm ĩ, suốt ngày ầm ĩ, không để tôi sống yên ngày nào! Bà cụ thở dài, nói.
Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy bà cụ cũng không thoải mái gì, cũng sắp tám mươi tuổi rồi, còn phải quan tâm đến tất cả chuyện lớn nhỏ của nhà họ Lăng.
“Duyệt Duyệt, tên nhóc Bắc Hàn này đã nói rõ ràng với con chưa? Nó đến gần Hạ Tĩnh Sơ đó là vì vụ án..... Bà cụ thở dài, nắm tay Úc Tử Duyệt, nói.
“Vâng, anh ấy đã nói với con rồi ạ. Úc Tử Duyệt đã hiểu ý bà cụ, không ngờ bà lại muốn khuyên cô.
“Đàn ông nhà họ Lăng chúng ta không bao giờ làm những chuyện phản bội! Tiếu Dĩnh, mẹ cũng có thể khẳng định với con, Lăng Chí Tiêu không hề phản bội con!” Bà cụ nhìn về phía Tiếu Dĩnh, cất giọng nói.
Trong lòng Tiếu Dĩnh cũng chấn động, liếc nhìn Lăng Chí Tiêu, mặt ông không chút thay đổi, thậm chí còn không nhìn bà lấy một cái! Tiếu Dĩnh trong lòng lại càng phiền muộn, cũng không nói gì. Ông phản bội bà hay không cũng không sao cả, cả đời này quan hệ của bà cùng Lăng Chí Tiêu vẫn luôn như vậy!
Lời của bà cụ cũng khiến Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, trước kia cô cũng cảm thấy bố chồng không phải là người như vậy...... Có điều, những chuyện nàyđã không còn liên quan đến cô nữa.
“Duyệt Duyệt, nếu con cùng Bắc Hàn mà vì vụ án này mà chia tay thì thật đáng tiếc.... nói cho bà nội biết, trong lòng con bây giờ nghĩ gì? Bà cụ hạ giọng nói với Úc Tử Duyệt.
Lăng Bắc Hàn ngồi một bên trên ghế sa lon, nghiêng tai nghe lời bà nội, thật ra anh đã biết Úc Tử Duyệt sẽ nói gì.
“Bà nội, lúc trước con đã nói rõ với bà trong điện thoại rồi, hiện tại con cũng đã nói rõ với anh ấy rồi. Chúng con không hợp nhau. Trước kia kết hôn chỉ là nhất thời xúc động nên mới cưới nhau. Sau mới biết làm một người vợ lính phải hy sinh rất nhiều, con không làm được. Nếu đã ly hôn thì cũng không cần tái hợp nữa. Úc Tử Duyệt mỉm cười nói.
Lời của cô làm Tiếu Dĩnh vừa tức giận, lại vừa thương con trai mình!
Úc Tử Duyệt, cô không biết lời của cô khiến Lăng Bắc Hàn tổn thương thế nào sao? Nó vốn không ôm hy vọng gì vào tình yêu, hiện giờ yêu cô, không ngờ cô lại lùi bước! Trong lòng Tiếu Dĩnh rốt cuộc vẫn hướng về con trai của mình. Mặc dù lời của Úc Tử Duyệt quả thật không sai!
Chỉ có bà mới hiểu nỗi khổ trong lòng con trai bà.
Một lần nữa trái tim Lăng Bắc Hàn đau đớn vô cùng, anh đứng dậy đi lên lầu, “Lăng Bắc Hàn ! Anh đứng lại! Bà cụ gọi anh lại.
“Bà cụ, bà còn muốn thế nào nữa? Người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô ấy không muốn gả cho quân nhân, bà muốn kéo người ta vào hố lửa sao? Lăng Bắc Hàn dậm chân, nhìn chằm chằm bà cụ gầm nhẹ, những lời này cũng mang theo vài phần oán trách.
Anh nhớ trước kia đã từng nói với cô, anh là quân nhân, cô đi theo sẽ rất khổ, sẽ phải chấp nhận cô đơn cùng tịch mịch. Lúc ấy cô nói vậy thì sao? Cô nói cô không sợ, cô chấp nhận được..... Nhưng bây giờ..... Không ngờ cô không còn yêu anh nữa, anh cũng tôn trọng cô, cho nên tức giận bà cụ vì cứ cố níu giữ cô như vậy.
“Lăng Bắc Hàn, anh......” bà cụ cũng biết tính tình Lăng Bắc Hàn bướng bỉnh, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh đang đi lên lầu, bà cũng dừng lại không nói nữa.
Lăng Chí Tiêu vẫn âm thầm quan sát từng cử động của Úc Tử Duyệt, ông cũng hiểu, con bé này đúng này đã hạ quyết tâm rồi....
“Mẹ, mẹ cũng đừng khuyên con bé nữa, làm vợ lính quả thực qúa khổ! Chúng ta không nên làm khó Duyệt Duyệt nữa......” Lúc này Tiếu Dĩnh mới mở miệng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Aizz......” Bà cụ thở ra một hơi thật dài, buông tay Úc Tử Duyệt ra, đứng dậy vịn vào tay dì Vương, đi về phòng của mình.
“Vậy, bà, mẹ..... bác trai, bác gái, con xin phép...... Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, nói với Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu.
“Bảo Tiểu Lý đưa con về, ở đây khó bắt xe.... Tiếu Dĩnh cười nói.
“Không cần đâu ạ, con gọi người tới đón được rồi! Úc Tử Duyệt vội vàng từ chối, đi ra cổng lớn...
Lăng Bắc Hàn đứng bên cửa sổ trên phòng, nhìn xuống bên dưới, bóng dáng cô đi trong sân nhà họ, trong tim đau đớn. Anh cứ trơ mắt nhìn cô từng chút rời đi, nhưng anh lại không cách nào tiến tới, làm cô hồi tâm chuyển ý.
Cô không gọi ai tới đón cả, sau khi ra khỏi đại viện nhà họ Lăng, đi một lát mới ra khỏi trụ sở quân đội. Suy nghĩ rối bời, cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn tâm như vậy. Nhưng cô cũng biết rõ cô vẫn còn cảm giác với Lăng Bắc Hàn, chỉ là tình cảm đó đã bị cô dồn nén.
Mùi vị đau lòng không dễ chịu chút nào, cô cũng không muốn trải qua lần nữa. Về phần Lăng Bắc Hàn, nhất định sẽ có một người phụ nữ bao dung hơn cô, tư tưởng giác ngộ cao hơn cô yêu thương anh......
Không bao lâu, quả nhiên có một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh cô, không cần đoán cũng biết là ai. Lệ Mộ Phàm mặc áo sơ mi trắng, chiếc quần jeans màu gỉ sét bước từ trên xe xuống, đến trước mặt cô : Lên xe đi! Anh lạnh nhạt nói.
“Sao cậu lại tới thủ đô? Cô mới đến ngày hôm trước, hôm sau đã về, sao anh lại đến tìm cô?
“Không yên tâm về cậu! Lệ Mộ Phàm nhìn cô, nói thẳng.
“Có cái gì mà không yên tâm, mình đâu phải là đứa trẻ lên ba! Lệ Mộ Phàm, tốt nhất là cậu nên sang châu Âu học chút gì đó đi! Sau khi Úc Tử Duyệt lên xe, cô dạy dỗ Lệ Mộ Phàm.
“Cậu không cần phải dạy dỗ tôi!” Lệ Mộ Phàm có chút tức giận nói.
“Vậy cậu cũng đừng luôn đi theo tôi nữa!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, cô cúi đầu, mệt mỏi vuốt sống mũi.
Cô cùng Lệ Mộ Phàm chính là như vậy, chỉ cần nói hai câu sẽ liền cãi nhau, cô cũng không có hơi sức đẩy Lệ Mộ Phàm đi nữa, nhưng cô cũng không muốn anh vì cô mà lãng phí thời gian.
“Lăng Bắc Hàn có thể đi theo cậu còn tôi thì không thể sao? Úc Tử Duyệt, anh ta mới là người làm tổn thương cậu! Cậu đừng tránh tôi như tránh tà nữa!” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt chằm chằm, kích động nói.
“Tôi với anh ấy như thế nào không liên quan đến cậu.....” Úc Tử Duyệt tức giận nói, cô không muốn nhắc đến anh nữa.
Lệ Mộ Phàm chở cô, vô tình đến biệt thự của anh, “Cậu dẫn tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về khách sạn!” Úc Tử Duyệt đề phòng nói.
“Sợ tôi như vậy sao? Muốn cho cậu xem mấy thứ......” Lệ Mộ Phàm nhìn cô, kiềm chế nói, sau đó xuống xe. Úc Tử Duyệt nghi hoặc xuống xe, nghĩ thầm Lệ Mộ Phàm có thể có cái gì đó thú vị cho cô xem. Nhưng nếu đã coi anh là bạn bè, cô cũng không nên từ chối nữa, sau khi xuống xe, cùng Lệ Mộ Phàm đi vào biệt thự của anh.
Cách đó không xa, Lăng Bắc Hàn ngồi trong xe của mình, trơ mắt nhìn cô đi theo Lệ Mộ Phàm vào trong biệt thự.
Anh móc một điếu thuốc ra, ra ngoài hút thuốc......
Lo lắng cô một mình không gọi xe, anh ra ngoài đi theo cô, lại thấy cô lên xe Lệ Mộ Phàm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo.........
Sắc trời tối dần, khói thuốc lá cũng dần tàn, nhưng cô vẫn chưa từ biệt thự của Lệ Mộ Phàm ra ngoài. Chẳng lẽ cô thật sự đã tiếp nhận Lệ Mộ Phàm?
“Những nhạc cụ này thật tốt, thời gian không còn sớm nữa, tôi về đây...” Không thể không nói Lệ Mộ Phàm có mấy món đồ tốt thật, khiến cô vui vẻ. Đây là phòng nhạc cụ của Lệ Mộ Phàm, bên trong chứa rất nhiều ghita điện, bass, cả mấy loại nhạc cụ khác nữa.
Cô liền cảm thấy hứng thú, say sưa ngắm nghía một chút, không ngờ trời đã tối. Vừa rồi cô như được trở lại những ngày tự do vui vẻ khi ở Mỹ, tuy có chút mặc niệm thời gian đã trôi qua nhưng cũng thật vui vẻ. Bây giờ trong xương tủy cô đã không còn những tế nào vì âm nhạc Rock n Roll mà sục sôi nữa!
Bây giờ cô chỉ muốn làm đến nơi đến chốn, làm tốt công việc của mình ở thành phố.
Rốt cuộc cũng có thứ khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, trong lòng Lệ Mộ Phàm mừng rỡ, “Trong bếp đã chuẩn bị thức ăn rồi, cơm nước xong tôi đưa cậu trở về!” Lệ Mộ Phàm giữ cô lại.
Úc Tử Duyệt hơi do dự , nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy cô vẫn không ra ngoài, trong lòng Lăng Bắc Hàn từng chút trầm xuống. Anh không biết tại sao mình vẫn chưa chịu buông xuôi, chỉ biết rằng lúc nằm vùng thì ngay cả quang minh chính đại nhìn cô một cái cũng không thể.
“Rào rào......”
Mưa xối xả như trút nước rơi xuống, Lăng Bắc Hàn cau mày, qua cánh cửa sổ xe, nhìn về phía cửa sổ căn biệt thự tản ra thứ ánh sáng ấm áp, bóng đèn vàng vọt, tưởng tượng đến hình ảnh thân mật của cô cùng Lệ Mộ Phàm bên trong, trái tim anh lại quặn đau.
Trong lòng anh đau đớn, khởi động xe.
Lúc này, cửa biệt thự cũng bị bật mở ra,rồi thấy bóng dáng màu trắng chạy ra......
“Úc Tử Duyệt!” Lệ Mộ Phàm lao ra cửa, đuổi theo Úc Tử Duyệt đang chạy trong mưa.
“Lệ Mộ Phàm! Cậu cút ngay cho tôi! Cậu là loại người hèn hạ vô sỉ! Cậu khiến tôi ghê tởm!” Mưa to trong nháy mắt khiến chiếc váy của cô ướt sũng, Úc Tử Duyệt một tay giữ chặt cổ áo, nhìn chằm chằm Lệ Mộ Phàm vừa đuổi theo tới nơi, tức giận hét to.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Lệ Mộ Phàm vừa rồi muốn cưỡng bức cô!
Anh ta lại dám đè cô ra, cường hôn cô, xé rách quần áo của cô!
“Vừa rồi do tôi uống quá nhiều.... cậu......” Lệ Mộ Phàm nói xong liền đuổi theo, Úc Tử Duyệt xoay người, nhanh chân bỏ chạy, Lệ Mộ Phàm vừa đuổi kịp cô thì chợt cô rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn trong màn mưa u ám, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn!
Trong lòng cảm thấy uất ức tủi thân, toàn thân không ngừng run rẩy......
“Lăng Bắc Hàn anh buông ra.....a.........”
Lệ Mộ Phàm không ngờ Lăng Bắc Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lớn tiếng gào lên, ai ngờ, Lăng Bắc Hàn vung tay, đấm một cái lên mặt anh! Lệ Mộ Phàm đau đớn hô lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, cả người ngã xuống vũng nước!
Mới nghe thấy tiếng nói của hai người bọn họ, lại nhìn động tác của Úc Tử Duyệt, anh cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhớ tới Lệ Mộ Phàm đã từng chia rẽ quan hệ của anh và cô, lại còn liên kết với Hạ Tĩnh Sơ để phá hoại anh, Lăng Bắc Hàn không nhịn được nữa, bước đến dạy dỗ anh!
“Đi theo anh!” Cũng không đánh Lệ Mộ Phàm thêm, anh xoay người, nhìn Úc Tử Duyệt toàn thân ướt đẫm, nhỏ giọng nói, mở cửa xe, ôm cô lên ghế sau. Úc Tử Duyệt cũng không giãy giụa, giờ phút này, cô không muốn nhìn Lệ Mộ Phàm thêm một phút nào nữa.
Sau khi xe khởi động, đèn trong xe được bật lên, Lăng Bắc Hàn không nói một lời, chỉ đưa cho cô mấy cái khăn lông, hai tay Úc Tử Duyệt run rẩy lau khô nước trên mặt mình, nhìn bộ váy bị xé rách, cũng với những dấu vết trên ngực bị Lệ Mộ Phàm cưỡng hôn, nhớ tới vừa rồi mình bị làm nhục, trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên nỗi chua xót.
Cô cúi thấp đầu, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống!
Trong buồng xe quanh quẩn mùi thuốc lá nồng nặc, toàn thân Lăng Bắc Hàn cũng ướt đẫm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vừa rồi anh còn kích động muốn giết Lệ Mộ Phàm! Giờ phút này thấy cô nức nở, trong lòng anh vô cùng buồn bực, lại càng thêm đau lòng!
Anh không hề nói gì, giờ phút này xe của anh cũng chạy nhanh qua khu biệt thự Thiên Hồng, đi thẳng tới chung cư.
“Xuống đi......” Bên ngoài mưa vẫn ngược xuôi, Lăng Bắc Hàn đứng trong màn mưa to, nói với cô vẫn còn ngồi trên xe, toàn thân Úc Tử Duyệt cứng ngắc, cô khẽ di chuyển người, xuống xe, thiếu chút nữa thì ngã xuống, lại bị Lăng Bắc Hàn ôm lấy.
Anh cũng không buông cô ra, đóng cửa xe, ôm cô đi thẳng lên lầu.
Nhìn gian phòng quen thuộc có chút xa lạ, Úc Tử Duyệt giờ mới hiểu ra, anh đưa cô đến căn nhà lúc trước của bọn họ.
“Em......”
“Em đi tắm rửa trước đi! Đừng để bị lạnh, anh sẽ không làm gì em cả, em cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn biết cô lo lắng, trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt hốc mắt đỏ lên, cứng ngắc đi vào phòng tắm, nhanh chóng mở nước nóng, xối thẳng lên người mình, nhìn những ấn ký Lệ Mộ Phàm lưu lại trên ngực, cô cầm bông tắm, chà thật mạnh........
“Tại sao không thể cho tôi? Úc Tử Duyệt! Cậu cứ thấp hèn như vậy sao? Bị Lăng Bắc Hàn làm tổn thương còn muốn anh ta? Người ta không cần cậu nữa!” Câu nói cực kỳ khó nghe của Lệ Mộ Phàm không ngừng lặp lại trong đầu.......
“Cậu bây giờ đúng là bắt cá hai tay! Tôi không ngại cậu.... cậu còn ghét bỏ tôi?” Lời này còn khó nghe hơn, Lệ Mộ Phàm giống như một con thú điên, điên cuồng hôn lên ngực cô.......
“Không......” Úc Tử Duyệt sợ hãi hét lên.
“Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nghe thấy âm thanh của cô liền vọt vào......
Tức giận mình bởi vì anh mà nhịp tim rối loạn, Úc Tử Duyệt trong lòng thầm mắng chính mình, thân thể hơi lui về phía sau.
“A......” Cũng không để cho cô kịp lui về phía sau một bước, xe buýt đến trạm dừng liền dừng lại, theo quán tính, cả người cô lại đập về phía Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt nhỏ giọng kêu lên, hai cánh tay theo bản năng ôm lấy hông của Lăng Bắc Hàn.
Thấy cô ôm chặt mình, Lăng Bắc Hàn bỗng cảm thấy rung động, thân thể nhỏ bé ấm áp của cô dán chặt vào mình, yết hầu Lăng Bắc Hàn không kiềm chế được run rẩy, vô cùng buồn bực vì bản thân mình ngay tại nơi công cộng lại có phản ứng với cô, hơn nữa còn rất mãnh liệt!
Hơi thở nóng bỏng nam tính bao bọc khiến thân thể cô cứng nhắc không nhúc nhích, giống như một bức tường để cô vững vàng dựa vào. Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh thân mật cùng anh trước kia, trong lòng cô khẽ run rẩy, lại vừa quặn lên, cô vội vàng buông hai cánh tay, nhưng vừa bỏ ra đã lại bị dòng người xô đẩy vào lồng ngực rắn chắc như bức tường thép của Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên biết cô đang trốn tránh, trong lòng khẽ nhói đau: “Vịn được rồi!” Anh cúi đầu nói với cô, một cánh tay sắt bá đạo ôm lấy eo cô. Úc Tử Duyệt cũng không giãy giụa nữa, vừa vặn chiều cao hai người bọn họ chênh lệch khá lớn, không cần phải đối mặt với anh, Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, đối mặt với lồng ngực của anh, để mặc anh ôm lấy mình.
Lồng ngực dán lồng ngực mập mờ như vậy, bởi vì hành khách sau lưng đưa đẩy, thân thể của cô không ngừng sát lại gần anh, khiến cô không thở nổi, cảm giác như bộ mềm mại của mình bị dồn ép biến hình.
Hai người dán chặt với nhau như vậy đối với Lăng Bắc Hàn cũng khó nói đây không phải là một loại hành hạ?
Bộ ngực của cô ấm áp mềm mại, cách một lớp vải mỏng không ngừng chà xát lồng ngực của anh, ngang nhiên khơi dậy ngọn lửa nơi này, chỗ chết người nhất chính là anh cảm thấy dưới bụng bắt đầu căng trướng....
Cảm nhận được vật cứng nào đó chạm tới vùng nguy hiểm của mình, Úc Tử Duyệt cả kinh, bỗng chốc ý thức được điều gì đó, hai gò má càng thêm ửng đỏ, ngay cả thân thể cũng dần căng thẳng, trong đầu không ngừng hồi tưởng cảm giác bọn họ từng... quấn lấy nhau.......
Cô cảm giác mình thật sự khó thở, lắc lắc đầu để xua đuổi những thứ không nên nghĩ.
Úc Tử Duyệt, nghĩ đến chuyện anh đã lợi dụng mày như thế nào đi!
Như vậy mới có thể dời sự chú ý của mình, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh anh đã làm tổn thương cô, mặc dù anh chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng anh coi cô là cái gì chứ.... Cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì trong lòng vẫn rất đau.
Không yêu là được, dù sao ngày mai cô cũng trở về Tô Thành rồi, anh cũng phải trở về doanh trại bộ đội, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, thời gian dài lâu, cô sẽ càng không có cảm giác với anh.
Lăng Bắc Hàn cũng cô gắng kiềm chế bản thân, cúi đầu, nhìn cô đang rúc vào trong lồng ngực mình, nỗi chua xót dâng trào trong tim. Dục hỏa dần dần vì từng lời cô nói cũng nguội dần, cũng kéo anh trở về thực tại.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, cô không chịu gả cho một quân nhân.
Hành khách trên xe từng đợt đi xuống, thân thể hai người bọn họ vẫn dính chặt lấy nhau, bởi vì cả hai cùng kiềm chế, nhiệt độ trên người cũng dần dần hạ xuống.
Không động lòng, cũng sẽ không động tình.
Sau khoảng hai ba trạm, trên xe đã bớt ít người, mặc dù không ngồi nhưng Úc Tử Duyệt vẫn vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Bắc Hàn, chạy đến cạnh cửa, đi xuống. Lăng Bắc Hàn sững sờ không nhúc nhích, cô dùng hành động kiên quyết để vạch rõ giới hạn với anh......
Sau khi xuống xe, còn phải đi một đoạn mới đến cửa trụ sở quân đội. Mặc dù hai người đi cạnh nhau nhưng không nói một câu, trước cửa đại viện, nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lăng Bắc Hàn liền chào anh một cái.
Đại viện vẫn giống trước kia, chỉ là bây giờ là mùa hè, cây cối xanh tươi đủ màu sắc, trên đường đi có cơn dông, những đóa hoa hợp hoan màu trắng bị gió thổi xơ xác, mùi cỏ xanh xen lẫn mùi hoa không biết tên không ngừng xông vào hơi thở.
Hai bậc thềm bằng đá đỏ trước cửa sau khi được nước mưa rửa trôi màu sắc trở nên cực kỳ rực rỡ, khóm trúc ngoài cửa càng thêm xanh um tươi tốt. Dì Vương ra mở cửa, nhìn thấy Úc Tử Duyệt, trên mặt chất đầy nụ cười, “Duyệt Duyệt......”
“Con chào dì Vương!” Úc Tử Duyệt thân thiết chào dì Vương.
“Bao nhiêu tháng không gặp, thay đổi nhiều quá!” Dì Vương nắm tay Úc Tử Duyệt, quan sát kỹ cô, nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo ca ngợi! So với trước kia cô chín chắn hơn nhiều, thậm chí có chút gầy đi.
“Cũng không thay đổi lắm đâu ạ! Dì Vương, bà nội tìm con có chuyện gì vậy?” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn bước vào trước, liền nhỏ giọng hỏi dì Vương. Nơi này đã không phải nhà chồng cô nữa rồi, cô cảm thấy mình tới đây dường như không hợp lý cho lắm.
“Bà cụ đang tức giận! Mau vào với dì.....” Dì Vương nói xong, kéo tay Úc Tử Duyệt, đi về phía nhà cũ.
“Nào có người nào dám động đến nhà họ Lăng chúng ta!” Chưa vào tới cửa đã nghe thấy giọng nói của bà cụ truyền vào tai, bước vào phòng khách thì Úc Tử Duyệt mới phát hiện ra, trong phòng khách đang đầy người, toàn bộ đều là người nhà họ Lăng.
Không ngờ lại mở hội nghị gia đình ở đây! Nhưng mà gọi cô tới đây làm chi? Cô đã không còn là người nhà họ Lăng nữa rồi.
“Duyệt Duyệt tới rồi à......” Bà cụ vừa nhìn thấy Úc Tử Duyệt vốn đang thở hổn hển vì cơn giận, sắc mặt liền trở nên hòa hoãn hơn, nói với cô.
“Bà... bà nội.........” Úc Tử Duyệt vừa định gọi bà nội, sau đó vội vàng dừng lại, lại đưa mắt nhìn những người có mặt trong phòng khách, cô mỉm cười lễ phép gật đầu.
Cả ba thế hệ nhà họ Lăng đều đang tập trung ở đây, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cũng có ở đây, hơn nữa còn là đang đứng trước mặt bà cụ, nhìn có vẻ như đang nghe giáo huấn.
“Duyệt Duyệt, con ngồi đi!” Bà cụ trầm giọng nói, nhìn về phía đám người Lăng Bắc Diệp sắc mặt lại cứng lại, “Vừa có chuyện đã muốn ly hôn! Hôn nhân là trò đùa sao? Bắc Diệp, dù sao anh cũng là đàn ông, anh nói tôi nghe xem!”
Thì ra trong khoảng thời gian này, Lục Khải Lâm nhất quyết đòi ly hôn, quan hệ giữa Lăng Bắc Diệp và cô đang căng thẳng.
Lời của bà cụ khiến trái tim của Lục Khải Lâm run lên, không biết anh có không đồng ý. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, trong lòng cô cũng đều cảm thấy không dễ chịu. Nhưng nếu cô không ly hôn với anh, không phải là sẽ làm hại cả đời anh sao?
Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng không dễ chịu hơn, anh cảm thấy anh đã đối xử với cô rất tốt rồi, nhưng cô lại còn muốn ly hôn với anh!
“Con không muốn! Anh quả quyết hét lên, trong lòng mang theo vài phần oán hận, cô càng muốn chạy trốn, anh lại càng không để cho cô trốn!
Lời của anh khiến trái tim Lục Khải Lâm rung động, cô không ngờ anh lại kiên quyết như vậy.
“Khải Lâm, con nghe rõ đây, Bắc Diệp nó sẽ không ly hôn với con. Nếu như bởi vì chuyện của anh con mà con sợ liên lụy đến Lăng gia, vậy thì không cần, ai dám động đến Lăng gia nhà chúng ta chứ! Bà cụ lớn tiếng nói.
Gia đình hòa thuận, mọi người đều vui.
Cả ngày náo loạn đòi ly hôn, đây là cái kiểu gì chứ?
“Không...... bà nội, con... không phải bởi vì chuyện này, là con với anh ấy... không có tình cảm! Lục Khải Lâm hạ quyết tâm, vội vàng mở miệng nói với bà cụ.
Một câu nói của cô làm Lăng Bắc Diệp ngây ngẩn cả người, giống như trước nay chưa từng bị đả kích như vậy, đầu óc ong ong, không thể tin được nhìn cô. Những người khác cũng đều kinh ngạc, hai người bọn họ từ nhỏ đã thân với nhau.....
“Lục Khải Lâm! Em đừng có không biết thân biết phận! Lăng Bắc Diệp nào có chịu bị cô chọc tức như vậy, anh gầm lên, chỉ tay vào cô, tức giận nói. Trong lòng vì câu nói của cô mà trống rỗng! Rốt cuộc anh đối xử với cô không tốt chỗ nào? Sao cô lại có thể đối xử với anh như vậy?
Cô không để cho anh đụng vào người cô, anh nhẫn nhịn, hơn nữa còn nhịn hơn ba năm! Cô lạnh nhạt với anh, anh cũng nhịn. Bởi vì anh yêu cô, từ nhỏ tới lớn chỉ muốn cưới cô......
Lục Khải Lâm, tim em làm từ băng đá hay sao? Không, căn bản em không có tim!
Lăng Bắc Diệp mắng cô xong, xoay người rời đi!
Đây là tình huống gì? Úc Tử Duyệt ngồi ở một góc trên sofa, âm thầm nghĩ.
“Bà nội, con xin lỗi......” Lục Khải Lâm nhìn vẻ mặt xanh mét của bà cụ, chỉ có thể nói ba chữ này.
“Khải Lâm à, mọi người chúng ta đều biết, từ nhỏ con đã thích A Diệp, sao trưởng thành lại có thể thay đổi chứ? Con biết không, lúc đầu bà vốn định giới thiệu con với A Hàn, nhưng A Diệp là người đầu tiên phản đối! Lúc này, mẹ chồng Lục Khải Lâm mở miệng nói với cô.
Lời của bà khiến Lục Khải Lâm rung động, cũng khiến Úc Tử Duyệt hơi sững sờ.
Hóa ra nhà bọn họ từng muốn anh cưới Lục Khải Lâm....
Như vậy, sau này thì sao? Anh sẽ không tái hôn chứ? Phụ nữ muốn gả cho anh sẽ chạy theo anh như vịt sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng dưng chua xót, nhưng chỉ thoáng qua đã bị cô đè nén lại, chuyện này không liên quan gì đến cô nữa rồi.
“Mẹ...... để con suy nghĩ lại một chút......” Lục Khải Lâm ngượng ngùng nói, chỉ chốc lát sau, hai người họ tản đi, trong nhà chỉ còn lại người nhà Lăng Chí Tiêu.
“Bà, bà đừng tức giận ......” Úc Tử Duyệt đứng dậy, đi tới bên cạnh bà cụ, trấn an.
Bà cụ liếc nhìn Úc Tử Duyệt lại nhìn Lăng Bắc Hàn, lắc đầu một cái, Lăng Chí Tiêu cùng Tiếu Dĩnh cũng ngồi trên ghế salon, bọn họ vẫn chưa hòa thuận với nhau.
“Ầm ĩ, suốt ngày ầm ĩ, không để tôi sống yên ngày nào! Bà cụ thở dài, nói.
Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy bà cụ cũng không thoải mái gì, cũng sắp tám mươi tuổi rồi, còn phải quan tâm đến tất cả chuyện lớn nhỏ của nhà họ Lăng.
“Duyệt Duyệt, tên nhóc Bắc Hàn này đã nói rõ ràng với con chưa? Nó đến gần Hạ Tĩnh Sơ đó là vì vụ án..... Bà cụ thở dài, nắm tay Úc Tử Duyệt, nói.
“Vâng, anh ấy đã nói với con rồi ạ. Úc Tử Duyệt đã hiểu ý bà cụ, không ngờ bà lại muốn khuyên cô.
“Đàn ông nhà họ Lăng chúng ta không bao giờ làm những chuyện phản bội! Tiếu Dĩnh, mẹ cũng có thể khẳng định với con, Lăng Chí Tiêu không hề phản bội con!” Bà cụ nhìn về phía Tiếu Dĩnh, cất giọng nói.
Trong lòng Tiếu Dĩnh cũng chấn động, liếc nhìn Lăng Chí Tiêu, mặt ông không chút thay đổi, thậm chí còn không nhìn bà lấy một cái! Tiếu Dĩnh trong lòng lại càng phiền muộn, cũng không nói gì. Ông phản bội bà hay không cũng không sao cả, cả đời này quan hệ của bà cùng Lăng Chí Tiêu vẫn luôn như vậy!
Lời của bà cụ cũng khiến Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, trước kia cô cũng cảm thấy bố chồng không phải là người như vậy...... Có điều, những chuyện nàyđã không còn liên quan đến cô nữa.
“Duyệt Duyệt, nếu con cùng Bắc Hàn mà vì vụ án này mà chia tay thì thật đáng tiếc.... nói cho bà nội biết, trong lòng con bây giờ nghĩ gì? Bà cụ hạ giọng nói với Úc Tử Duyệt.
Lăng Bắc Hàn ngồi một bên trên ghế sa lon, nghiêng tai nghe lời bà nội, thật ra anh đã biết Úc Tử Duyệt sẽ nói gì.
“Bà nội, lúc trước con đã nói rõ với bà trong điện thoại rồi, hiện tại con cũng đã nói rõ với anh ấy rồi. Chúng con không hợp nhau. Trước kia kết hôn chỉ là nhất thời xúc động nên mới cưới nhau. Sau mới biết làm một người vợ lính phải hy sinh rất nhiều, con không làm được. Nếu đã ly hôn thì cũng không cần tái hợp nữa. Úc Tử Duyệt mỉm cười nói.
Lời của cô làm Tiếu Dĩnh vừa tức giận, lại vừa thương con trai mình!
Úc Tử Duyệt, cô không biết lời của cô khiến Lăng Bắc Hàn tổn thương thế nào sao? Nó vốn không ôm hy vọng gì vào tình yêu, hiện giờ yêu cô, không ngờ cô lại lùi bước! Trong lòng Tiếu Dĩnh rốt cuộc vẫn hướng về con trai của mình. Mặc dù lời của Úc Tử Duyệt quả thật không sai!
Chỉ có bà mới hiểu nỗi khổ trong lòng con trai bà.
Một lần nữa trái tim Lăng Bắc Hàn đau đớn vô cùng, anh đứng dậy đi lên lầu, “Lăng Bắc Hàn ! Anh đứng lại! Bà cụ gọi anh lại.
“Bà cụ, bà còn muốn thế nào nữa? Người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô ấy không muốn gả cho quân nhân, bà muốn kéo người ta vào hố lửa sao? Lăng Bắc Hàn dậm chân, nhìn chằm chằm bà cụ gầm nhẹ, những lời này cũng mang theo vài phần oán trách.
Anh nhớ trước kia đã từng nói với cô, anh là quân nhân, cô đi theo sẽ rất khổ, sẽ phải chấp nhận cô đơn cùng tịch mịch. Lúc ấy cô nói vậy thì sao? Cô nói cô không sợ, cô chấp nhận được..... Nhưng bây giờ..... Không ngờ cô không còn yêu anh nữa, anh cũng tôn trọng cô, cho nên tức giận bà cụ vì cứ cố níu giữ cô như vậy.
“Lăng Bắc Hàn, anh......” bà cụ cũng biết tính tình Lăng Bắc Hàn bướng bỉnh, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh đang đi lên lầu, bà cũng dừng lại không nói nữa.
Lăng Chí Tiêu vẫn âm thầm quan sát từng cử động của Úc Tử Duyệt, ông cũng hiểu, con bé này đúng này đã hạ quyết tâm rồi....
“Mẹ, mẹ cũng đừng khuyên con bé nữa, làm vợ lính quả thực qúa khổ! Chúng ta không nên làm khó Duyệt Duyệt nữa......” Lúc này Tiếu Dĩnh mới mở miệng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Aizz......” Bà cụ thở ra một hơi thật dài, buông tay Úc Tử Duyệt ra, đứng dậy vịn vào tay dì Vương, đi về phòng của mình.
“Vậy, bà, mẹ..... bác trai, bác gái, con xin phép...... Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, nói với Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu.
“Bảo Tiểu Lý đưa con về, ở đây khó bắt xe.... Tiếu Dĩnh cười nói.
“Không cần đâu ạ, con gọi người tới đón được rồi! Úc Tử Duyệt vội vàng từ chối, đi ra cổng lớn...
Lăng Bắc Hàn đứng bên cửa sổ trên phòng, nhìn xuống bên dưới, bóng dáng cô đi trong sân nhà họ, trong tim đau đớn. Anh cứ trơ mắt nhìn cô từng chút rời đi, nhưng anh lại không cách nào tiến tới, làm cô hồi tâm chuyển ý.
Cô không gọi ai tới đón cả, sau khi ra khỏi đại viện nhà họ Lăng, đi một lát mới ra khỏi trụ sở quân đội. Suy nghĩ rối bời, cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn tâm như vậy. Nhưng cô cũng biết rõ cô vẫn còn cảm giác với Lăng Bắc Hàn, chỉ là tình cảm đó đã bị cô dồn nén.
Mùi vị đau lòng không dễ chịu chút nào, cô cũng không muốn trải qua lần nữa. Về phần Lăng Bắc Hàn, nhất định sẽ có một người phụ nữ bao dung hơn cô, tư tưởng giác ngộ cao hơn cô yêu thương anh......
Không bao lâu, quả nhiên có một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh cô, không cần đoán cũng biết là ai. Lệ Mộ Phàm mặc áo sơ mi trắng, chiếc quần jeans màu gỉ sét bước từ trên xe xuống, đến trước mặt cô : Lên xe đi! Anh lạnh nhạt nói.
“Sao cậu lại tới thủ đô? Cô mới đến ngày hôm trước, hôm sau đã về, sao anh lại đến tìm cô?
“Không yên tâm về cậu! Lệ Mộ Phàm nhìn cô, nói thẳng.
“Có cái gì mà không yên tâm, mình đâu phải là đứa trẻ lên ba! Lệ Mộ Phàm, tốt nhất là cậu nên sang châu Âu học chút gì đó đi! Sau khi Úc Tử Duyệt lên xe, cô dạy dỗ Lệ Mộ Phàm.
“Cậu không cần phải dạy dỗ tôi!” Lệ Mộ Phàm có chút tức giận nói.
“Vậy cậu cũng đừng luôn đi theo tôi nữa!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, cô cúi đầu, mệt mỏi vuốt sống mũi.
Cô cùng Lệ Mộ Phàm chính là như vậy, chỉ cần nói hai câu sẽ liền cãi nhau, cô cũng không có hơi sức đẩy Lệ Mộ Phàm đi nữa, nhưng cô cũng không muốn anh vì cô mà lãng phí thời gian.
“Lăng Bắc Hàn có thể đi theo cậu còn tôi thì không thể sao? Úc Tử Duyệt, anh ta mới là người làm tổn thương cậu! Cậu đừng tránh tôi như tránh tà nữa!” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt chằm chằm, kích động nói.
“Tôi với anh ấy như thế nào không liên quan đến cậu.....” Úc Tử Duyệt tức giận nói, cô không muốn nhắc đến anh nữa.
Lệ Mộ Phàm chở cô, vô tình đến biệt thự của anh, “Cậu dẫn tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về khách sạn!” Úc Tử Duyệt đề phòng nói.
“Sợ tôi như vậy sao? Muốn cho cậu xem mấy thứ......” Lệ Mộ Phàm nhìn cô, kiềm chế nói, sau đó xuống xe. Úc Tử Duyệt nghi hoặc xuống xe, nghĩ thầm Lệ Mộ Phàm có thể có cái gì đó thú vị cho cô xem. Nhưng nếu đã coi anh là bạn bè, cô cũng không nên từ chối nữa, sau khi xuống xe, cùng Lệ Mộ Phàm đi vào biệt thự của anh.
Cách đó không xa, Lăng Bắc Hàn ngồi trong xe của mình, trơ mắt nhìn cô đi theo Lệ Mộ Phàm vào trong biệt thự.
Anh móc một điếu thuốc ra, ra ngoài hút thuốc......
Lo lắng cô một mình không gọi xe, anh ra ngoài đi theo cô, lại thấy cô lên xe Lệ Mộ Phàm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo.........
Sắc trời tối dần, khói thuốc lá cũng dần tàn, nhưng cô vẫn chưa từ biệt thự của Lệ Mộ Phàm ra ngoài. Chẳng lẽ cô thật sự đã tiếp nhận Lệ Mộ Phàm?
“Những nhạc cụ này thật tốt, thời gian không còn sớm nữa, tôi về đây...” Không thể không nói Lệ Mộ Phàm có mấy món đồ tốt thật, khiến cô vui vẻ. Đây là phòng nhạc cụ của Lệ Mộ Phàm, bên trong chứa rất nhiều ghita điện, bass, cả mấy loại nhạc cụ khác nữa.
Cô liền cảm thấy hứng thú, say sưa ngắm nghía một chút, không ngờ trời đã tối. Vừa rồi cô như được trở lại những ngày tự do vui vẻ khi ở Mỹ, tuy có chút mặc niệm thời gian đã trôi qua nhưng cũng thật vui vẻ. Bây giờ trong xương tủy cô đã không còn những tế nào vì âm nhạc Rock n Roll mà sục sôi nữa!
Bây giờ cô chỉ muốn làm đến nơi đến chốn, làm tốt công việc của mình ở thành phố.
Rốt cuộc cũng có thứ khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, trong lòng Lệ Mộ Phàm mừng rỡ, “Trong bếp đã chuẩn bị thức ăn rồi, cơm nước xong tôi đưa cậu trở về!” Lệ Mộ Phàm giữ cô lại.
Úc Tử Duyệt hơi do dự , nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy cô vẫn không ra ngoài, trong lòng Lăng Bắc Hàn từng chút trầm xuống. Anh không biết tại sao mình vẫn chưa chịu buông xuôi, chỉ biết rằng lúc nằm vùng thì ngay cả quang minh chính đại nhìn cô một cái cũng không thể.
“Rào rào......”
Mưa xối xả như trút nước rơi xuống, Lăng Bắc Hàn cau mày, qua cánh cửa sổ xe, nhìn về phía cửa sổ căn biệt thự tản ra thứ ánh sáng ấm áp, bóng đèn vàng vọt, tưởng tượng đến hình ảnh thân mật của cô cùng Lệ Mộ Phàm bên trong, trái tim anh lại quặn đau.
Trong lòng anh đau đớn, khởi động xe.
Lúc này, cửa biệt thự cũng bị bật mở ra,rồi thấy bóng dáng màu trắng chạy ra......
“Úc Tử Duyệt!” Lệ Mộ Phàm lao ra cửa, đuổi theo Úc Tử Duyệt đang chạy trong mưa.
“Lệ Mộ Phàm! Cậu cút ngay cho tôi! Cậu là loại người hèn hạ vô sỉ! Cậu khiến tôi ghê tởm!” Mưa to trong nháy mắt khiến chiếc váy của cô ướt sũng, Úc Tử Duyệt một tay giữ chặt cổ áo, nhìn chằm chằm Lệ Mộ Phàm vừa đuổi theo tới nơi, tức giận hét to.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Lệ Mộ Phàm vừa rồi muốn cưỡng bức cô!
Anh ta lại dám đè cô ra, cường hôn cô, xé rách quần áo của cô!
“Vừa rồi do tôi uống quá nhiều.... cậu......” Lệ Mộ Phàm nói xong liền đuổi theo, Úc Tử Duyệt xoay người, nhanh chân bỏ chạy, Lệ Mộ Phàm vừa đuổi kịp cô thì chợt cô rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn trong màn mưa u ám, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn!
Trong lòng cảm thấy uất ức tủi thân, toàn thân không ngừng run rẩy......
“Lăng Bắc Hàn anh buông ra.....a.........”
Lệ Mộ Phàm không ngờ Lăng Bắc Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lớn tiếng gào lên, ai ngờ, Lăng Bắc Hàn vung tay, đấm một cái lên mặt anh! Lệ Mộ Phàm đau đớn hô lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, cả người ngã xuống vũng nước!
Mới nghe thấy tiếng nói của hai người bọn họ, lại nhìn động tác của Úc Tử Duyệt, anh cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhớ tới Lệ Mộ Phàm đã từng chia rẽ quan hệ của anh và cô, lại còn liên kết với Hạ Tĩnh Sơ để phá hoại anh, Lăng Bắc Hàn không nhịn được nữa, bước đến dạy dỗ anh!
“Đi theo anh!” Cũng không đánh Lệ Mộ Phàm thêm, anh xoay người, nhìn Úc Tử Duyệt toàn thân ướt đẫm, nhỏ giọng nói, mở cửa xe, ôm cô lên ghế sau. Úc Tử Duyệt cũng không giãy giụa, giờ phút này, cô không muốn nhìn Lệ Mộ Phàm thêm một phút nào nữa.
Sau khi xe khởi động, đèn trong xe được bật lên, Lăng Bắc Hàn không nói một lời, chỉ đưa cho cô mấy cái khăn lông, hai tay Úc Tử Duyệt run rẩy lau khô nước trên mặt mình, nhìn bộ váy bị xé rách, cũng với những dấu vết trên ngực bị Lệ Mộ Phàm cưỡng hôn, nhớ tới vừa rồi mình bị làm nhục, trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên nỗi chua xót.
Cô cúi thấp đầu, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống!
Trong buồng xe quanh quẩn mùi thuốc lá nồng nặc, toàn thân Lăng Bắc Hàn cũng ướt đẫm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, vừa rồi anh còn kích động muốn giết Lệ Mộ Phàm! Giờ phút này thấy cô nức nở, trong lòng anh vô cùng buồn bực, lại càng thêm đau lòng!
Anh không hề nói gì, giờ phút này xe của anh cũng chạy nhanh qua khu biệt thự Thiên Hồng, đi thẳng tới chung cư.
“Xuống đi......” Bên ngoài mưa vẫn ngược xuôi, Lăng Bắc Hàn đứng trong màn mưa to, nói với cô vẫn còn ngồi trên xe, toàn thân Úc Tử Duyệt cứng ngắc, cô khẽ di chuyển người, xuống xe, thiếu chút nữa thì ngã xuống, lại bị Lăng Bắc Hàn ôm lấy.
Anh cũng không buông cô ra, đóng cửa xe, ôm cô đi thẳng lên lầu.
Nhìn gian phòng quen thuộc có chút xa lạ, Úc Tử Duyệt giờ mới hiểu ra, anh đưa cô đến căn nhà lúc trước của bọn họ.
“Em......”
“Em đi tắm rửa trước đi! Đừng để bị lạnh, anh sẽ không làm gì em cả, em cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn biết cô lo lắng, trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt hốc mắt đỏ lên, cứng ngắc đi vào phòng tắm, nhanh chóng mở nước nóng, xối thẳng lên người mình, nhìn những ấn ký Lệ Mộ Phàm lưu lại trên ngực, cô cầm bông tắm, chà thật mạnh........
“Tại sao không thể cho tôi? Úc Tử Duyệt! Cậu cứ thấp hèn như vậy sao? Bị Lăng Bắc Hàn làm tổn thương còn muốn anh ta? Người ta không cần cậu nữa!” Câu nói cực kỳ khó nghe của Lệ Mộ Phàm không ngừng lặp lại trong đầu.......
“Cậu bây giờ đúng là bắt cá hai tay! Tôi không ngại cậu.... cậu còn ghét bỏ tôi?” Lời này còn khó nghe hơn, Lệ Mộ Phàm giống như một con thú điên, điên cuồng hôn lên ngực cô.......
“Không......” Úc Tử Duyệt sợ hãi hét lên.
“Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nghe thấy âm thanh của cô liền vọt vào......
/456
|