Cố Tây Thành đứng cạnh giường, yên tĩnh nhìn cô.
Sau khi nghe cô thì thào nói mớ, gương mặt tuấn tú liền tối sầm lại.
Hạ Cẩm Hề, cô chẳng hề thông minh chút nào, không những không thông minh mà còn ngu xuẩn, đần độn như heo!
Có lẽ là quá mệt mỏi, cho nên khi Tô Nhan Hề thứ dậy đã là gần trưa ngày hôm sau rồi.
Cô cuống quít mà rời giường, chạy xuống lâu.
Đang nghĩ bụng lần này mình chết chắc rồi, bà nội nhất định sẽ rất giận vì cô dậy trễ.
Ai biết được, lúc cô chạy đến phòng khách, không chỉ có bà cụ Cố ở đó, mà cả cậu cả nhà họ Cố sáng sớm đã không thấy người bây giờ cũng có mặt.
Cô rất cảm thấy rất tò mò, thận trọng đi qua.
"Chào buổi sáng bà nội!"
"Đã sắp đến trưa rồi, còn chào buổi sáng!" Bà cụ Cố không khách khí mà liếc xéo cô một cái.
Tô Nhan Hề suýt nữa bị sặc: "Chào à nội buổi trưa ạ!"
"Được rồi!" Bà cụ Cố uy nghiêm phất tay, như thể đang đại xá thiên hạ vậy.
"Đến phòng bếp hỗ trợ đi! Là cô chủ nhà họ Cố, có thể không cần phải nấu cho người khác, nhưng mà nhất định phải nấu được một bữa ăn ngon cho chồng của mình.
Vừa vặn hôm nay Tây Thành ở nhà, cơm trưa ngày hôm nay liền do cháu phụ trách đi.
"
"Hả! " Tô Nhan Hề ngạc nhiên há miệng ra làm cái cằm suýt chút nữa rớt xuống đất luôn rồi, cô không nghe lầm chứ, bảo cô đi nấu cơm?
"Bà nội, thật ra con! " Không biết nấu cơm!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không đi đi!"
"Con! Con đi ngay đây!"
Hóa ra bà nội không thích nghe lời từ chối!
Tô Nhan Hề quay sang, cố gắng chống lại ánh mắt thâm thúy của Cố Tây Thành.
Đột nhiên, trong lòng lại bắt đầu oán trách anh.
Cố Tây Thành, tự nhiên sao hôm nay anh không đi làm?
Mang theo tâm trạng bi thương, Tô Nhan Hề quay người đi về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của cô, Cố Tây Thành khẽ híp híp đôi mắt lại.
Vừa rồi cô ấy nhìn mình với ánh mắt đấy là gì? Oán trách? Ghét bỏ?
Lại nói, cô ấy có tư cách gì mà dám ghét bỏ mình chứ?
Bà cụ Cố nhìn gương mặt biến hóa thất thường của cháu trai mình thì khẽ nhíu mày.
"Hôm nay không đi làm sao?"
Ngày xưa, bất kể là ngày nghỉ hay ngày lễ gì, anh đều bận bịu không thấy bóng dáng.
"Không ạ!" Cố Tây Thành không suy nghĩ nữa, bình tĩnh tự nhiên trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía phòng bếp, cô ấy thật sự biết nấu ăn sao?
Bà cụ Cố không để ý nên không thấy anh thất thần, bà chỉ ngồi lật xem tạp chí, lơ đãng hỏi thăm.
"Nghe nói cháu không ký hợp đồng với nhà họ Hạ à?"
Ánh mắt Cố Tây Thành hiện lên một tia khác thường, lúc này mới nhìn về phía bà cụ Cố.
"Chẳng phải bà nội đã lén tìm một đối tác mới cho nhà họ Hạ rồi sao?"
Bà cụ Cố khẽ cười: "Đúng vậy, tìm rồi.
Dù sao bà cũng đã đồng ý với Hạ Cẩm Hề rồi nên cũng không thể nuốt lời, nhưng mà, Hạ gia có thể đi tiếp được hay không thì cũng không ai biết được.
"
"Hạ Chấn Đông không có khả năng quản lý, Hạ gia đóng cửa là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
" Cố Tây Thành chính là bởi vì đã nhìn rõ điểm này, cho nên mới không đầu tư mù quáng.
Đối với quyết định của anh, bà cụ Cố cũng không có ý kiến gì, dù sao đáp ứng trợ giúp nhà họ Hạ là bà.
"Bất kể nói như thế nào, Hạ Cẩm Hề bây giờ là vợ của cháu, là cô chủ của nhà họ Cố chúng ta, nếu như nhà mẹ đẻ con bé phá sản, thì cũng không tốt đối với danh dự của nhà họ Cố chúng ta! Mặc dù bà cũng không trông cậy cháu có thể ra tay trợ giúp nhà họ Hạ, nhưng mà bà hy vọng cháu cũng đừng đối phó với nhà họ Hạ như đã đối phó với nhà họ Phó!"
"Bà nội, cháu biết mình đang làm gì mà!" Cố Tây Thành trầm mặt xuống, hiển nhiên là anh không vui.
"Con nhớ bà nội cũng đã đồng ý, là sau khi kết hôn bà sẽ không nhúng tay vào chuyện của con nữa!"
"Đương nhiên là bà nhớ rồi!" Bà cụ Cố nhìn anh, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu: "Chỉ là bà nhắc nhở cháu, chuyện đã qua tốt nhất cứ để nó qua đi.
"
Cố Tây Thành bất giác nắm chặt bàn tay lại, im lặng nhíu mày, thể hiện bây giờ anh đang rất cố gắng nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, từ phòng bếp vang lên một tiếng tiếng hét chói tai, trong lúc vô tình lại phá vỡ không khí ngột ngạt ngoài phòng khách.
.
/53
|