Chương 9: Tổn thương mà mẹ mang đến (1)
Đời trước cũng chính là vì món nợ này mà mẹ ruột của cô đã bán cô đi. Nhưng mà đời này sẽ không giống đời trước nữa, cô đã tự bán bản thân trước khi mẹ mình ra tay rồi.
Nếu cô đã không thể trốn khỏi vận mệnh bị giẫm đạp, vậy... tại sao cô lại không chọn một người đàn ông thuận mắt chứ?
Cô không thèm đếm xỉa đến tôn nghiêm, đem tự tôn giẫm dưới lòng bàn chân của mình, bán thân thể của mình đổi lấy một tấm chi phiếu, đổi lấy một con đường sống cho bản thân.
Dung Nhan luôn nói với mình như vậy, mạng đã không còn thì còn để ý đến tôn nghiêm gì nữa, những thứ hư vô mờ mịt chỉ có những người có tiền mới cảm thấy chân thực. Cô không cần tôn nghiêm, cô chỉ cần tiền...
Thế là đã xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, bỏ thuốc, dụ dỗ, trèo lên giường của Liên Thành Nhã Trí.
Cầu thang chật hẹp, khắp nơi đều là rác rưởi.
Dung Nhan ngơ ngác đi lên cầu thang.
Cửa nhà hé mở, tiếng cãi vã vọng từ trong ra. Dung Nhan nhíu mày, dừng bước ở ngoài cửa không đi vào, muốn đợi cho mẹ mình la hét xong rồi mới đi vào.
"Ôi trời đất ơi, tự ông muốn chết, tại sao lại muốn kéo theo mẹ con chúng tôi chứ? Từ khi gả cho ông, tôi không có được một ngày ngày tốt lành... năm mươi vạn? Có bán hết mọi người trong nhà cũng không trả nổi..." Dương Diễm khóc lóc om sòm, tiếng chửi mắng chói tai của bà ta vang vọng cả lầu.
"Sao con nhóc thối Dung Nhan kia vẫn chưa về? Chẳng lẽ muốn cả nhà chết đói hết sao? Tôi đã nói với đổng sự Vương rồi, Dung Nhan đi theo ông ta, ông ta sẽ giúp chúng ta trả tiền, sau này mỗi tháng còn có thể cho chúng ta một khoản tiền."
Dung Nhan nhíu mày, bàn tay cầm túi xách siết chặt lại, trong mắt lóe lên nỗi căm hận.
Nghe thấy không, đây chính là mẹ ruột của cô đó.
Hôm nay cô đến đây không phải là vì nhớ đến tình mẹ con mà là cô muốn đưa năm mươi vạn này cho Dương Diễm để từ này về sau cô không còn nợ bà ta cái gì nữa, kể cả cái mạng này, cô cũng không còn nợ bà ta. Những gì mà cô nợ Dương Diễm đời trước đã sớm trả sạch rồi.
Giọng nói của cha kế yếu ớt, run rẩy vang lên: "Nghe nói... đổng sự Vương đó là người biến thái, bà... bà đang đẩy Nhan Nhan vào hố lửa đấy!”
Sắc mặt của Dung Nhan trắng bệch, thân hình run nhè nhẹ. Tất nhiên là cô biết đổng sự Vương trong miệng Dương Diễm. Ông ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, có một cái công ty bất động sản không lớn không nhỏ, cân nặng vượt qua hai trăm cân, trong lòng chỉ có sắc dục nhưng khổ nỗi lại thuộc dạng “muốn mà không làm được.”
Khi một người không chiếm được thỏa mãn về mặt thân thể sẽ bắt đầu muốn được thỏa mãn về mặt tâm lý. Đổng sự Vương là một ví dụ điển hình cho việc này. Ông ta đã lấy việc tra tấn các cô gái xinh đẹp trẻ trung làm niềm vui, ông ta ỷ vào việc bản thân có tiền mà không biết ông ta đã làm hại bao nhiêu người phụ nữ.
Một tháng trước Dương Diễm muốn bán Dung Nhan cho đổng sự Vương nhưng lại bị cha kế của cô ngăn cản.
Ở kiếp trước, Dương Diễm cũng bán Dung Nhan cho đổng sự Vương nhưng cô liều chết không theo, cô đã dùng gạt tàn đánh đổng sự Vương bất tỉnh rồi bỏ chạy, sau đó mới gặp Sở Văn Lạc.
Sở văn Lạc giúp cô trong lúc cô khó khăn nhất, kéo cô từ trong địa ngục ra. Vậy nên, đối với cô mà nói, Sở Văn Lạc chính là vị thần của cô, là tất cả mọi thứ của cô, cô có thể chết vì anh ta.
Nhưng mà sau khi bị Sở Văn Lạc hại chết cô mới phát hiện tất cả mọi thứ đều là nằm trong tính toán của người đàn ông này.
Bỗng nhiên có một giọng nữ la lên: "Con không đồng ý, mẹ, chị hai là con gái ruột của mẹ, sao mẹ có thể đối xử với chị như vậy? Huống hồ... số tiền 50 vạn đó, cha chỉ dùng ba mươi vạn mua cổ phiếu, còn lại hai mươi vạn là chị hai dùng, cho dù muốn bán thân trả nợ thì cũng là chị hai mới đúng…”
/3417
|