Chương 6: Ký hợp đồng (2)
Vòng eo thon thả động lòng người, mảnh khảnh giống như nhành liễu đầu xuân, lúc đi, đong đưa qua lại cực kì chói mắt.
Liên Thành Nhã Trí căm hận nghĩ, sao thư ký Chu lại chọn cho người phụ nữ này một bộ quần áo đẹp như vậy chứ?
Dung Nhan cười với Liên Thành Nhã Trí: "Anh Liên Thành, hẹn gặp lại."
"Chờ đã." Liên Thành Nhã Trí gọi Dung Nhan lại.
Dung Nhan quay người, làn váy lay động, tạo nên một vòng cung đẹp mắt, "Anh Liên Thành, còn chuyện gì khác nữa sao?"
Sắc mặt của Liên Thành Nhã Trí càng thêm khó coi, "Điều khoản cuối cùng, trước khi quan hệ vẫn chưa kết thúc, cô không thể phát sinh bất cứ quan hệ nào với người đàn ông khác, một khi để tôi phát hiện... hợp đồng này sẽ kết thúc bất cứ lúc nào, tiền tôi trả cho cô phải… hoàn trả tất cả.”
Dung Nhan nhìn anh rồi nháy mắt: "Anh Liên Thành yên tâm đi, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp.”
"Rất tốt, hi vọng cô có thể xứng đáng với số tiền đó."
"Yên tâm, cam đoan sẽ khiến cho anh cảm thấy vật “siêu” giá trị!”
Sau khi Dung Nhan rời khỏi, trong nháy mắt sắc mặt của Liên Thành Nhã Trí đã trở nên lạnh như băng, anh nhìn thư ký Chu.
Cậu Liên Thành chỉ nói một câu: Điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện của người phụ nữ đó cho tôi, phái người giám thị 24/24.
Gượng mặt của thư ký Chu không đổi sắc mà gật đầu, "Vâng, cậu chủ, một tiếng sau sẽ đưa đến cho cậu."
...
Giống như lời thư ký Chu nói, một tiếng đồng hồ sau, trên bàn của Liên Thành Nhã Trí đặt tất cả tư liệu có liên quan đến Dung Nhan, từ nhỏ đến lớn, thậm chí ngay cả mấy tuổi cô bị rụng răng cũng viết rõ ràng.
Liên Thành Nhã Trí càng xem tiếp thì mày càng giãn ra.
Khi nhìn tới chỗ Dương Diễm, mẹ của Dung Nhan định bán cô cho đổng sự Vương thì Liên Thành Nhã Trí chợt nhớ đến lời nói của cô vào đêm hôm ấy. Bảo sao mà cô lại nói dù sao thì cũng phải bán, nếu vậy thì sao không tìm một người mà bản thân thấy thuận mắt.
Một phần tư liệu có máu có nước được đặt ở trước mặt, nếu là một người nặng tình cảm thì sẽ cảm thấy Dung Nhan rất đáng thương. Nhưng Liên Thành Nhã Trí lại không quan tâm, trên đời người đáng thương hơn Dung Nhan chỗ nào cũng có, anh không có nhiều loại đồng cảm giá rẻ này để giành cô.
Cô dám gài bẫy anh, anh không tìm cô tính sổ đã là sự nhân từ lớn nhất giành cho cô rồi.
Liên Thành Nhã Trí nói: "Có thể ngừng giám thị cô ta."
Gương mặt không cảm xúc của thư ký Chu chợt lóe tia cảm xúc nào đó. Vừa mới nói giám thị 24/24 xong, mới qua một giờ đã bảo không cần nữa, cậu Nhã cứ xoay như chong chóng vậy.
Sắc mặt của thư ký Chu vẫn rất bình tĩnh, anh ta gật đầu, "Vâng."
…
Sau khi rời khỏi khách sạn, cả người Dung Nhan giống như là mất hết sức lực, cô bắt một chiếc taxi rồi trở về căn phòng mà cô thuê. Vừa bước vào nhà, căn phòng tối đen khiến cho Dung Nhan trong nháy mắt như bị rút đi hết tất cả sức lực, cô tập tễnh đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
Lục lọi trong túi lấy thuốc tránh thai mà trước đó đã chuẩn bị cho vào trong miệng, không có nước, cô ngơ ngác nuốt viên thuốc xuống.
Viên thuốc trượt xuống cổ họng khiến cổ họng cô nhói lên, kèm theo đó là cảm giác nôn nao khiến cô muốn nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra. Nhưng Dung Nhan lại cố nhịn rồi bật cười trong đêm tối, biết đau, biết khổ có nghĩa là cô vẫn còn sống. Người chưa từng chết sẽ không biết đau cũng tốt mà khổ cũng được, có đôi khi lại chính là một loại hạnh phúc.
Dung Nhan không thay quần áo, cô xoay người nằm trên giường ngủ thật say.
Lúc trời sắp sáng, cả người Dung Nhan bắt đầu run rẩy, hai tay nắm chặt ga giường, trên trán đổ mồ hôi, gương mặt tràn đầy đau khổ, trong miệng không biết là đang lẩm bẩm cái gì.
/3417
|