Chương 34: Đi ngang qua nhau (3)
Thư kí Chu nhanh chóng bảo hai vệ sĩ đi lên lôi cô nàng “tân hoan” đang khóc sướt mướt kia đi.
Anh ta biết ngay mà, với tính cách của cậu chủ thì một khi bực bội, anh chắc chắn sẽ muốn phát tiết.
Xem đi, xem đi, cô gái nhỏ này không hầu hạ tốt như cô Dung.
Liên Thành Nhã Trí bực bội đi từ tầng ba xuống, xa xa thấy Dung Nhan từ một tiệm giày đi ra, xách theo bao lớn bao nhỏ rời đi, bước chân nhẹ nhàng, không hề vì vừa rồi đụng phải anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm.
Dung Nhan vừa mua xong giày ra khỏi cửa liền rùng mình một cái, một trận gió lạnh lẽo đập vào lưng, cô khép áo lại, xách đồ, nhanh chân hơn, muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này.
Chính là vì cô đi nhanh quá, phía đối diện lại đi đến một thiếu niên, hai người vừa vặn va phải nhau. Đồ Dung Nhan xách trên tay toàn bộ rơi xuống đất, người cũng suýt thì té ngã.
Thiếu niên kia rất trẻ tuổi cũng rất đẹp trai, ước chừng chỉ có 17,18 tuổi. Cậu chàng vừa thấy Dung Nhan thì hai mắt bừng sáng, nhanh chóng giúp cô nhặt đồ lên, “Rất xin lỗi, chị, chị không sao chứ?”
Dung Nhan nhận đồ, “Không có việc gì, cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là em đụng phải chị trước, là em không đúng trước, chị muốn đi đâu, em đưa chị đi, xem như là nhận lỗi.”
“Không cần.” Thiếu niên quá nhiệt tình khiến Dung Nhan đau đầu, vừa nhìn là biết đứa nhỏ này vừa thấy người đẹp là muốn tiếp cận.
Cô xoay người muốn rời khỏi nhưng thiếu niên kia lại đi theo sau, “Chị, chị xem chị xách nhiều đồ như vậy chắc nặng lắm, để em xách giúp chị.”
Dung Nhan đột nhiên xoay người, hít một hơi thật sâu, nói: “Em trai nhỏ, muốn tiếp cận lại dùng cái cớ vụng về như vậy… chị có bạn trai rồi, em không cần phải làm thế này đâu.”
Dung Nhan vô cùng không kiên nhẫn, có thể Liên Thành Nhã Trí còn chưa rời đi, nếu bị anh thấy cô dây dưa không rõ với một người con trai thì cô chắc chắn sẽ gặp xui xẻo ngay.
Cô chạy nhanh đi lên phía trước vài bước, giữ chặt một bảo vệ của trung tâm thương mại, nói với anh ta hai câu, ánh mắt vị bảo vệ kia nhìn thiếu niên lập tức thay đổi cũng duỗi tay ngăn cậu ta lại. Dung Nhan cũng nhân cơ hội này chạy thoát thân.
Dung Nhan cho rằng mình nhanh chóng giải quyết thiếu niên, nhanh chóng chạy thoát thân thì sẽ không có việc gì, nhưng cô không biết cảnh tượng vừa rồi đã bị Liên Thành Nhã Trí nhìn rõ.
Hiện tại Liên Thành Nhã Trí đã khôi phục bình tĩnh, mặt không cảm xúc, hai mắt thâm trầm nhìn không thấy đáy, ai cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Bộ dạng này của anh khiến thư ký Chu càng thấp thỏm.
Đột nhiên, Liên Thành Nhã Trí hỏi: “Tên kia là ai, nhìn khá quen.”
Thư ký Chu nhanh chóng trả lời: “Hình như là Phong Nam Tống, em họ của cậu Phong, năm nay 17 tuổi, còn đang học cấp 3, hơn nữa, hình như là học cùng một trường với Dung Nặc, em gái của cô Dung Nhan.”
Cậu Phong mà thư ký Chu nhắc tới chính là Phong Lộng Đường. Ông cụ Phong rất có ý tứ, đặt tên cho đời con cháu đều dùng tên các triều đại trong lịch sử. Lúc ấy, thư ký Chu cảm thấy việc này rất thú vị nên nhớ kỹ, không ngờ đúng là có một ngày được dùng tới.
Anh ta lén nhìn Liên Thành Nhã Trí một cái, hai mắt anh lạnh như băng, thậm chí còn có sát khí trong đó thì sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.
Liên Thành Nhã Trí có một khuôn mặt tuấn mỹ khiến cả nam nữ đều ghen ghét, mà giờ phút này, anh giống như là Tu La trước Phật, khiến người sợ hãi, khiến người kinh sợ.
/3417
|