Chương 12: Gọi tới (2)
Dung Nhan chỉ ngẩng đầu nhìn một cái liền nhanh chóng cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối lập tức nắm thành nắm tay. Trong lòng cô khóc than. Kim chủ đại nhân của tôi, tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?
Nếu như để kim chủ thấy cô chạy ra ngoài xem mắt thì cô chắc chắn đừng nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp sau này.
Cô gái bàn kế bên thấy kim chủ nhà Dung Nhan thì lập tức hô lên.
“Oa, thấy không? Người đàn ông kia đẹp trai quá. Cậu nhìn xe anh ta, quần áo trên người, còn có cả vệ sĩ đi theo kìa, tuyệt đối là “cao phú soái” nha. Ôi, không đúng… là quốc vương mới đúng, đẹp trai quá đi… Gặp qua người đàn ông hoàn mỹ như anh ta thì ai còn có thể thích người khác chứ?”
*Cao phú soái: đây là từ lóng của giới trẻ chỉ những người đàn ông vừa cao, vừa đẹp trai lại vừa giàu có.
“Cậu thấy không? Vừa rồi anh ta liếc về phía chúng ta, nhất định là nhìn mình…”
“Cậu đừng có mà tưởng bở. Rõ ràng là nhìn mình…”
“Nhìn mình…”
Giọng nói của hai cô gái bên cạnh rất lớn, trên trán Dung Nhan lại đầm đìa mồ hôi. Gay go rồi, anh nhìn về phía này thì chắc chắn đã nhìn thấy cô.
Ẻo lả hừ một tiếng: “Phụ nữ thời nay nông cạn, tục tằng, hám của thật đấy. Người đàn ông vừa rồi có cái gì tốt chứ?”
Dung Nhan ngượng ngùng cười nói: “Vậy à? Ha ha, tôi không thấy.”
Cô đang nói thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô nói một câu ‘xin lỗi’ với đối tượng xem mắt xong liền vội vàng lấy di động từ túi xách ra. Trên màn hình lập loè hai chữ “kim chủ” vô cùng chói mắt. Tay cô cầm di động hơi run, trong lòng thấp thỏm, kim chủ đại nhân muốn giáng tội sao?
Dung Nhan không dám chần chừ nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô…”
“Trong năm phút lên tầng, 2409.”
Giọng nói lạnh như băng không có tình cảm, giữa những hàng chữ không cho phép cô từ chối.
Kim chủ có lệnh, đương nhiên Dung Nhan không dám không theo. Cô chớp chớp mắt, dùng giọng nói vô cùng công thức hoá nói: “Được, được, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Dung Nhan lập tức đứng lên, “Ngại quá, công ty tôi có việc gấp, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Dứt lời, không đợi nghe rõ lời đối phương nói Dung Nhan liền nhanh chóng chạy đi.
Kim chủ nói cho cô năm phút, cô nhất định phải đến trong vòng năm phút, muộn một giây cũng không được.
Tháng trước có một lần cô không đến kịp nơi anh nói trong thời gian quy định, kết quả… kết quả là cô bị tra tấn ở trên giường, ước chừng hai ngày mới có thể xuống đất.
Dung Nhan tự nhiên là sẽ không dám lao về phía thang máy ngay trước mặt người đàn ông cô vừa xem mắt. Cô biết bãi đỗ xe ở tầng hầm có một thang máy có thể lên tầng, cô định đi từ đó lên.
…
Năm phút sau, Dung Nhan thở hồng hộc, mồ hôi đổ như mưa, gõ cửa phòng 2409, đây là một phòng tổng thống.
Sau khi đi vào liền thấy cậu chủ Liên Thành đang ngồi trên sô pha, liếc cũng không liếc nhìn cô lấy một cái.
Anh lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, khẽ nhấp một ngụm, “Nói đi.”
Dung Nhan hơi run run. Động tác anh uống rượu khiến cô cảm giác như anh đang uống máu cô vậy.
Dung Nhan thành thật trả lời: “Xem mắt.”
“Xem mắt? Mỗi tháng tôi cho cô tiền là để cô chạy đi xem mắt sao?” Liên Thành Nhã Trí nhìn qua, cặp mắt phượng chợt lóe tia sáng lạnh.
“Anh đừng hiểu lầm, có một đồng nghiệp trong công ty cứ nằng nặc đòi giới thiệu cho em, em lại ngại từ chối nên chỉ đi… ứng phó thôi ạ.”
“… Lại đây.” Kim chủ ngoắc ngón tay.
Dung Nhan lập tức vứt bỏ tiết tháo mà chạy tới ngồi trên đùi Liên Thành Nhã Trí, quen thuộc vòng lấy cổ anh, nhân cơ hội lấy lòng: “Anh Liên Thành yên tâm. Em xin thề, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện loại chuyện này nữa. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
/3417
|