Chương 1: Mở đầu: Sống lại
Năm 2013…
Mùa đông.
Ban đêm, gió lạnh căm căm thổi quét toàn bộ đại địa, cả trời và đất chìm trong tĩnh lặng.
Vào thời khắc này, cả thế giới bị bóng đêm bao phủ như đóng thành bằng, không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.
Quá nửa đêm, tầm hai giờ sáng, trên đường cái chỉ có tiếng gió thổi vù vù, mặt đường vắng tanh vắng ngắt, chẳng có lấy bóng của một chiếc xe nào.
Bất chợt, một chiếc minibus màu đen vụt qua trong đêm, nó đỗ xịch một cái bên bờ sông.
Hai người bước xuống xe, họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía rồi nhanh chóng kéo một thứ gì đó từ trên xe xuống.
Một người đàn ông trong đó thúc giục: “Nhanh lên, lề mà lề mề cái gì? Ông chủ đã dặn rồi, phải nhanh chóng xử lý người phụ nữ này.”
Người còn lại nói bằng giọng tiếc nuối, “Ôi… Lớn lên đẹp thế này mà phải bị dìm chết, tiếc quá đi, anh nói xem em nói có đúng không anh ba…”
“Đừng cho là tao không biết mày muốn làm gì, mày cất cái bệnh háo sắc của mày lại đi. Nhanh lên, ném cô ta xuống, làm xong vụ này là có tiền rồi, đến lúc đó thì mày muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ?”
“Vâng, vâng… Anh đừng giục nữa, em biết mà anh ba… À… cái người muốn giết cô ta ấy… có thật… thật là chồng chưa cưới của cô ta không?”
“Mày muốn ăn đòn đúng không? Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, nhanh lên nào, nhét cô ta vào bao tải rồi buộc thêm cục đá vào!”
“Vâng, vâng… em biết rồi…”
Người Dung Nhan mềm nhũn, vô lực, nhưng cô lại rất tỉnh táo. Cô có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người đàn ông kia, nhưng cơ thể lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Những gì mà hai người đó nói khiến cô lập tức rơi vào hầm băng…
Chồng chưa cưới…
Chồng chưa cưới…
Ha ha ha…
Một giờ trước, cô và nhóm bạn vừa là bạn thân của cô cũng vừa là bạn thân của chồng cô tới bar chúc mừng việc họ sẽ kết hôn vào cuối tuần. Lúc ấy, cô rất vui, cô cho rằng cô sắp được ở bên người mình yêu và yêu mình… Sau đó, người chị em tốt của cô kéo cô vào toilet, và rồi… cô chẳng còn biết gì nữa cả. Đến khi tỉnh lại chính là bây giờ…
Trước khi chết, cảm giác của cô đối với thế giới này, cảm tưởng của bản thân cô trong giờ phút này là… mơ hồ, mê mang và… tuyệt vọng sau khi bị phản bội.
Dung Nhan không rõ, một phút trước còn yêu mà giờ phút này lại… sao lại biến thành thế này chứ?
Cô cảm giác được bản thân bị nhét vào trong bao tải cực kỳ thô ráp, sau đó, có ai đó dùng dây thừng trói cả cô và bao tải lại với nhau, từng vòng, từng vòng một.
Dung Nhan cảm thấy bản thân bị nâng lên, thân cô như bị thứ gì đó như cục đá kéo xuống, hai người đàn ông đó đếm, “Một… hai… ba… ném…”
“Bùm” một tiếng, chiếc bao tải chìm nghỉm trên mặt sông lạnh như băng, bọt nước bắn tung tóe.
Rất nhanh sau đó, Dung Nhan cảm nhận được bản thân bị nước sông lạnh tới tận xương vây quanh, nước lao vào miệng cô, vào mũi, vào tai cô… Hơi thở chết chóc bao trùm lấy người cô, bóng tối càng ngày càng đậm…
…
Dung Nhan cho rằng lần này bản thân chết chắc, nhưng mà, sau bóng tối vô hạn, cô lại mở mắt một lần nữa.
Cô nằm trong một căn phòng cho thuê cũ nát, nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ xung quanh, cô véo mình thật mạnh… Đây… Đây không phải là căn hộ mà cô thuê từ hai năm trước sao?
Sao cô lại ở đây?
Trên đầu giường có một cuốn lịch nhỏ, ngày trên đó là… tháng 3 năm 2011…
Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cô sống… cô chết mà sống lại, cô quay trở lại hai năm trước…
Dung Nhan ngồi trên chiếc giường đơn cũ nát, ngây ra như phỗng… Bất chợt, cô bật cười, cười tới chảy cả nước mắt.
Đôi mắt rơm rớm nước vừa hung tàn, vừa âm độc lại lạnh lùng. Nó lạnh hơn cả sông băng, nó âm độc hơn cả ác linh tới từ địa ngục, nó hung tàn mà điên cuồng, bất chấp tất cả, chỉ vì… sự hủy diệt mà nó sắp sửa mang đến.
/3417
|