Tính toán này của Cận Liễm Mạc Tử Đơn cũng không còn lý do gì để từ chối.
Bởi vì Cận Liễm làm những điều này hoàn toàn là vì muốn tốt cho Tô Nhược Hân, và người thứ hai có lợi chính là ông ta.
Vì Tô Nhược Hân, ông ta từ chối cũng không hay.
Vì chính mình, ông ta từ chối thì có vẻ hơi già mồm.
Xét cho cùng, Cận Liễm thậm chí không cần ông †a đóng góp tiền, ông ta chỉ cần cố gắng là được, đối với ông ta mà nói đây là việc làm ăn buôn một lãi mười.
“Cậu Cận thích là được.” Tô Nhược Hân thật may mắn khi có một người anh trai như Cận Liễm.
Tô Nhược Hân không quản lý được Cận Liễm, nhưng quản được Mạc Tử Đơn, bèn nghiêm khắc nhìn Mạc Tử Đơn: “Bác sĩ Mạc, ông không được phép cùng một giuộc với anh trai cháu, cháu nói không cần là không cần.” Hạ Thiên Tường đưa cho cô một thứ tên là “phòng khám’ cô còn chẳng biết phải xử lý thế nào đây, giờ lại nhiều thêm một cái làm cô càng nhức đầu.
“Nhóc Tô à, chuyện này… Chuyện này có vẻ không phải chuyện của ông, từ đầu đến cuối ông không cần xuất vốn mà, trừ phi cuối cùng cháu thật sự không muốn ông mới có thể thay cậu Cận khắc phục hậu quả.” Mạc Tử Đơn vô cùng oan ức mà nói.
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, Mạc Tử Đơn nói đúng, nói đến cùng thì đều là Cận Liễm khăng khăng làm theo ý mình.
Mạc Tử Đơn là một bác sĩ, quả thực ông ta không quản lý được Cận Liễm.
“Cận Liễm, anh có thể bỏ ý nghĩ này của mình đi được không?” Cô không kìm lòng được muốn khuyên thêm lần nữa.
Cô thật sự không muốn mở phòng khám hay bệnh viện gì cả.
Cô không có nhiều sức lực như vậy.
Hơn nữa, cô cảm thấy năng lực hiện tại của mình còn hạn chế, mẹ Mỹ Lan bị ung thư vú và cái chết của cha Vũ Hạ Hàn, tất cả những ca đó đều do cô có lòng mà không có khả năng, cho nên cô cảm thấy năng lực y khoa của mình còn lâu mới có thể tự gồng gánh hết một lĩnh vực.
Thế nên chỉ sau khi hoàn thành chương trình học từ đại học đến thạc sĩ mới có thể đánh giá lại bản thân.
Đến lúc đó, trình độ đủ tiêu chuẩn mở bệnh viện mới có kết quả.
“Anh đã nói bây giờ không liên quan đến em, là tự anh muốn mở bệnh viện thôi.” Cuối cùng, Cận Liễm uống một hớp rượu, dứt khoát bác bỏ lời Tô Nhược Hân ngay tại chỗ.
Điều này có nghĩa là anh ta có mở bệnh viện hay không cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng Tô Nhược Hân biết rằng nó có liên quan đến cô.
Anh ta mở ra, tất cả đều vì lo trước tính sau cho cô, vì tính toán cho tương lai của cô.
Nhưng bây giờ, để không tạo áp lực cho cô, anh ta chỉ nói thẳng rằng anh ta tự mình mở bệnh viện không liên quan gì đến cô.
“Cậu Cận muốn làm điều này cũng là vì lợi ích của nhân dân, tôi ủng hộ.” Mạc Tử Đơn kính Cận Liễm một ly rượu.
Sau đó hai người đàn ông một già một trẻ bắt đâu thảo luận về việc xây dựng bệnh viện trên bàn cơm.
Và thế là hoàn toàn gạt bỏ Tô Nhược Hân ra ngoài.
Nhưng rõ ràng Cận Liễm là một người ngoài ngành, Mạc Tử Đơn là người trong ngành, bây giờ Mạc Tử Đơn đang điều hành một chuỗi phòng khám, sự khác biệt giữa phòng khám và bệnh viện chính là quy mô lớn nhỏ.
Vì vậy nếu Mạc Tử Đơn thật sự mở bệnh viện, cái còn thiếu chính là địa điểm.
Bởi vì Cận Liễm làm những điều này hoàn toàn là vì muốn tốt cho Tô Nhược Hân, và người thứ hai có lợi chính là ông ta.
Vì Tô Nhược Hân, ông ta từ chối cũng không hay.
Vì chính mình, ông ta từ chối thì có vẻ hơi già mồm.
Xét cho cùng, Cận Liễm thậm chí không cần ông †a đóng góp tiền, ông ta chỉ cần cố gắng là được, đối với ông ta mà nói đây là việc làm ăn buôn một lãi mười.
“Cậu Cận thích là được.” Tô Nhược Hân thật may mắn khi có một người anh trai như Cận Liễm.
Tô Nhược Hân không quản lý được Cận Liễm, nhưng quản được Mạc Tử Đơn, bèn nghiêm khắc nhìn Mạc Tử Đơn: “Bác sĩ Mạc, ông không được phép cùng một giuộc với anh trai cháu, cháu nói không cần là không cần.” Hạ Thiên Tường đưa cho cô một thứ tên là “phòng khám’ cô còn chẳng biết phải xử lý thế nào đây, giờ lại nhiều thêm một cái làm cô càng nhức đầu.
“Nhóc Tô à, chuyện này… Chuyện này có vẻ không phải chuyện của ông, từ đầu đến cuối ông không cần xuất vốn mà, trừ phi cuối cùng cháu thật sự không muốn ông mới có thể thay cậu Cận khắc phục hậu quả.” Mạc Tử Đơn vô cùng oan ức mà nói.
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, Mạc Tử Đơn nói đúng, nói đến cùng thì đều là Cận Liễm khăng khăng làm theo ý mình.
Mạc Tử Đơn là một bác sĩ, quả thực ông ta không quản lý được Cận Liễm.
“Cận Liễm, anh có thể bỏ ý nghĩ này của mình đi được không?” Cô không kìm lòng được muốn khuyên thêm lần nữa.
Cô thật sự không muốn mở phòng khám hay bệnh viện gì cả.
Cô không có nhiều sức lực như vậy.
Hơn nữa, cô cảm thấy năng lực hiện tại của mình còn hạn chế, mẹ Mỹ Lan bị ung thư vú và cái chết của cha Vũ Hạ Hàn, tất cả những ca đó đều do cô có lòng mà không có khả năng, cho nên cô cảm thấy năng lực y khoa của mình còn lâu mới có thể tự gồng gánh hết một lĩnh vực.
Thế nên chỉ sau khi hoàn thành chương trình học từ đại học đến thạc sĩ mới có thể đánh giá lại bản thân.
Đến lúc đó, trình độ đủ tiêu chuẩn mở bệnh viện mới có kết quả.
“Anh đã nói bây giờ không liên quan đến em, là tự anh muốn mở bệnh viện thôi.” Cuối cùng, Cận Liễm uống một hớp rượu, dứt khoát bác bỏ lời Tô Nhược Hân ngay tại chỗ.
Điều này có nghĩa là anh ta có mở bệnh viện hay không cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng Tô Nhược Hân biết rằng nó có liên quan đến cô.
Anh ta mở ra, tất cả đều vì lo trước tính sau cho cô, vì tính toán cho tương lai của cô.
Nhưng bây giờ, để không tạo áp lực cho cô, anh ta chỉ nói thẳng rằng anh ta tự mình mở bệnh viện không liên quan gì đến cô.
“Cậu Cận muốn làm điều này cũng là vì lợi ích của nhân dân, tôi ủng hộ.” Mạc Tử Đơn kính Cận Liễm một ly rượu.
Sau đó hai người đàn ông một già một trẻ bắt đâu thảo luận về việc xây dựng bệnh viện trên bàn cơm.
Và thế là hoàn toàn gạt bỏ Tô Nhược Hân ra ngoài.
Nhưng rõ ràng Cận Liễm là một người ngoài ngành, Mạc Tử Đơn là người trong ngành, bây giờ Mạc Tử Đơn đang điều hành một chuỗi phòng khám, sự khác biệt giữa phòng khám và bệnh viện chính là quy mô lớn nhỏ.
Vì vậy nếu Mạc Tử Đơn thật sự mở bệnh viện, cái còn thiếu chính là địa điểm.
/1174
|