Những người khác đi cũng vô dụng, vốn dĩ không nhìn ra được tình hình, chẳng qua là cảm thấy để Tô Nhược Hân đi như thế thật sự ấm ức cho bà cô Tô Nhược Hân này.
Anh ta mời Tô Nhược Hân đến phòng khám bệnh thực tập, vốn muốn chăm sóc cho bà cô này, không ngờ lại phải để cô tự ra mặt thay ông ta.
Tô Nhược Hân đến rồi lại đi, ra ngoài cùng với Vũ Hạ Hàn.
Khi đi ra khỏi phòng, lúc này bệnh nhân bên ngoài phòng đang xì xào bàn tán, có người còn hỏi có muốn đi sang phòng khám bệnh khác để khám không, không đồng ý để bác sĩ Mạc khám bệnh.
Có bệnh nhân cũ vài chục năm vẫn kiên quyết tiếp tục xếp hàng, chỉ muốn Mạc Tử Đơn khám bệnh, họ chỉ chấp nhận Mạc Tử Đơn, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng Mạc Tử Đơn không điều kiện.
Đây là nhờ trước kia Mạc Tử Đơn chữa bệnh cho người ta rất tốt, nếu không, làm sao tận mắt nhìn thấy có người đập phá phòng khám mà vẫn có thể tin tưởng Mạc Tử Đơn chứ.
Đây chính là sự tin tưởng.
Tin tưởng lâu năm.
Cũng khiến cho Tô Nhược Hân càng tin chắc rằng cái chết của ông cụ không phải do Mạc Tử Đơn gây ra.
Chiếc xe Porsche chạy đi.
Cũng là chiếc xe sang trọng.
Xem như xứng với bộ vest phiên bản giới hạn trên người Vũ Hạ Hàn.
Đây là một người đàn ông tuổi trẻ tài cao.
Nhưng mà so sánh thân phận này với hành động vừa mới xông vào phòng khám bệnh đã đòi đánh nhau, mắng chửi người kia của anh ta, nhìn thế nào cũng không có cảm giác hài hòa.
Vũ Hạ Hàn vừa nãy xông vào là một du côn vô lại, còn Vũ Hạ Hàn lúc này là một hình mẫu lý tưởng của mọi nhà.
“Anh Vũ, anh tức giận chạy đến phòng khám như vậy, có phải cũng vì không biết giải thích thế nào với anh chị em của anh?” Tô Nhược Hân ngồi ở ghế lái phụ, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Chứ sao nữa, ba tôi vẫn luôn do tôi chăm sóc, em tư ở gần, hôm qua tới giúp tôi, kết quả tối qua ba tôi nói đi là đi, sáng sớm anh cả và chị hai gọi điện dạy dỗ tôi một trận, bây giờ cũng đang chạy đến nhà tôi, có lẽ lúc chúng ta đến, bọn họ cũng đến rồi.”
“Ông cụ đang ở trong nhà?” Tô Nhược Hân còn tưởng đã đưa đến nhà tang lễ.
“Đúng vậy, nhà đó là của ba tôi, ông ấy đi rồi, sau này tôi cũng định dọn đi, sau đó anh chị tôi nói, muốn về nhà tiễn ba tôi một đoạn đường nên vẫn chưa đưa ông ấy đi.” Vũ Hạ Hàn nói tới đây, mặt mày trở nên phiền muộn.
Nhìn dáng vẻ của anh ta thật sự rất đau lòng vì người ba quá cố, vành mắt còn đỏ lên.
Tô Nhược Hân yên lặng, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh Hạ nén bi thương.”
Đó là căn nhà cũ ở ngoại ô thành phố T.
Biệt thự tự xây.
Bốn phía đều là vườn tược rộng rãi, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ thích nơi này.
Nhưng mà người trẻ tuổi lại thích sự hiện đại hoá của đô thị hơn.
Cho nên Vũ Hạ Hàn nói ba qua đời rồi nên muốn dọn vào trong thành phố ở, Tô Nhược Hân tin đó là thật.
Biệt thự ba tầng rưỡi sang trọng.
Chưa đi vào mà Tô Nhược Hân đã thấy người trong biệt thự.
Anh ta mời Tô Nhược Hân đến phòng khám bệnh thực tập, vốn muốn chăm sóc cho bà cô này, không ngờ lại phải để cô tự ra mặt thay ông ta.
Tô Nhược Hân đến rồi lại đi, ra ngoài cùng với Vũ Hạ Hàn.
Khi đi ra khỏi phòng, lúc này bệnh nhân bên ngoài phòng đang xì xào bàn tán, có người còn hỏi có muốn đi sang phòng khám bệnh khác để khám không, không đồng ý để bác sĩ Mạc khám bệnh.
Có bệnh nhân cũ vài chục năm vẫn kiên quyết tiếp tục xếp hàng, chỉ muốn Mạc Tử Đơn khám bệnh, họ chỉ chấp nhận Mạc Tử Đơn, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng Mạc Tử Đơn không điều kiện.
Đây là nhờ trước kia Mạc Tử Đơn chữa bệnh cho người ta rất tốt, nếu không, làm sao tận mắt nhìn thấy có người đập phá phòng khám mà vẫn có thể tin tưởng Mạc Tử Đơn chứ.
Đây chính là sự tin tưởng.
Tin tưởng lâu năm.
Cũng khiến cho Tô Nhược Hân càng tin chắc rằng cái chết của ông cụ không phải do Mạc Tử Đơn gây ra.
Chiếc xe Porsche chạy đi.
Cũng là chiếc xe sang trọng.
Xem như xứng với bộ vest phiên bản giới hạn trên người Vũ Hạ Hàn.
Đây là một người đàn ông tuổi trẻ tài cao.
Nhưng mà so sánh thân phận này với hành động vừa mới xông vào phòng khám bệnh đã đòi đánh nhau, mắng chửi người kia của anh ta, nhìn thế nào cũng không có cảm giác hài hòa.
Vũ Hạ Hàn vừa nãy xông vào là một du côn vô lại, còn Vũ Hạ Hàn lúc này là một hình mẫu lý tưởng của mọi nhà.
“Anh Vũ, anh tức giận chạy đến phòng khám như vậy, có phải cũng vì không biết giải thích thế nào với anh chị em của anh?” Tô Nhược Hân ngồi ở ghế lái phụ, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Chứ sao nữa, ba tôi vẫn luôn do tôi chăm sóc, em tư ở gần, hôm qua tới giúp tôi, kết quả tối qua ba tôi nói đi là đi, sáng sớm anh cả và chị hai gọi điện dạy dỗ tôi một trận, bây giờ cũng đang chạy đến nhà tôi, có lẽ lúc chúng ta đến, bọn họ cũng đến rồi.”
“Ông cụ đang ở trong nhà?” Tô Nhược Hân còn tưởng đã đưa đến nhà tang lễ.
“Đúng vậy, nhà đó là của ba tôi, ông ấy đi rồi, sau này tôi cũng định dọn đi, sau đó anh chị tôi nói, muốn về nhà tiễn ba tôi một đoạn đường nên vẫn chưa đưa ông ấy đi.” Vũ Hạ Hàn nói tới đây, mặt mày trở nên phiền muộn.
Nhìn dáng vẻ của anh ta thật sự rất đau lòng vì người ba quá cố, vành mắt còn đỏ lên.
Tô Nhược Hân yên lặng, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh Hạ nén bi thương.”
Đó là căn nhà cũ ở ngoại ô thành phố T.
Biệt thự tự xây.
Bốn phía đều là vườn tược rộng rãi, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ thích nơi này.
Nhưng mà người trẻ tuổi lại thích sự hiện đại hoá của đô thị hơn.
Cho nên Vũ Hạ Hàn nói ba qua đời rồi nên muốn dọn vào trong thành phố ở, Tô Nhược Hân tin đó là thật.
Biệt thự ba tầng rưỡi sang trọng.
Chưa đi vào mà Tô Nhược Hân đã thấy người trong biệt thự.
/1174
|