Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự của người đàn ông kia, nhưng sự tao nhã và ung dung trong từng cử chỉ của người đàn ông đều khiến trái tim cô ta không ngừng đập nhanh hơn.
Đẹp quá.
Cô ta chắc chắn phải có được người đàn ông này.
Nếu thực sự không có được thì cho dù cô ta và người phụ nữ đeo khẩu trang kia phải cùng phục vụ một người đàn ông cô ta cũng đồng ý.
Đến khi ấy cô ta và người đàn ông sẽ cùng nhau giãm đạp người phụ nữ đeo khẩu trang kia dưới chân. Chỉ cần cô ta có thể khiến người đàn ông kia vui vẻ, khiến cho anh ta nghiện cô, đến lúc đó thì chẳng phải muốn hành hạ người phụ nữ đeo khẩu trang kia như thế nào chẳng phải rất dễ dàng sao, nói không chừng còn có thể khiến ả ta bò trên mặt đất học tiếng chó sủa nữa đấy.
Có một vài người phụ nữ có tiền ấy à, sẵn sàng bị coi thường vì người đàn ông mình yêu.
“Minh Lan, trọng tài đến rồi, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Người đồng đội đua xe ở bên cạnh nhắc nhở Minh Lan – người đang rất quyết tâm muốn giành chiến thắng.
Lúc này Minh Lan mới tỉnh táo lại: “Lên xe đi, chắc chắn bà đây phải thắng người phụ nữ kia.”
“Minh Lan, đã thỏa thuận rồi đấy, nếu như tôi thắng người phụ nữ đó thì cô sẽ bán chiếc McLaren GT đi, sau đó chia cho tôi 1 phần ba” Tay đua xe vừa nói vừa bật ghi âm trên điện thoại, sợ rằng Minh Lan sẽ lật mặt.
“Được rồi, đừng lòng vòng nữa, mau đi gặp trọng tài xác thực danh tính đi, Minh Lan tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm” Nhưng lúc này Minh Lan lại cảm thấy có hơi hối hận vì đã đồng ý cho quá nhiều, một phần ba số tiền từ việc bán chiếc McLaren GT ít nhất cũng phải từ hai đến ba tỷ. Đáng nhẽ ra, trước đây cô ta không nên đồng ý nhiều như vậy, cho nhiều nhất một phần mười cũng là tốt lắm rồi, nhưng đã đến nước này rồi, nếu đổi ý thì e rằng người đàn ông này sẽ không nghiêm túc đua xe.
Thôi bỏ đi, cứ thắng người phụ nữ đeo khẩu trang, thắng được chiếc McLaren GT, giành được người đàn ông đẹp trai đó đã rồi nói tiếp.
Lần đầu tiên Tô Nhược Hân tham gia đua xe.
Nhưng có Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô không hề hoảng sợ.
Đang định xác thực danh tính thì có một người đàn ông giơ tay lên ra hiệu cho trọng tài, sau đó nói: “Gọi cô ấy là cô Tô là được.”
“Được, anh Hạ” Trọng tài gật đầu một cách cung kính, mặc dù Hạ Thiên Tường đã đeo khẩu trang, cho dù ông ta không nhận ra người đeo khẩu trang là Hạ Thiên Tường thì cũng nhận ra chiếc xe đua ở phía sau anh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Chiếc xe đua màu xanh ngọc chính là chiếc xe đua mạnh nhất mà ông ta từng thấy trên đường đua Di Phong này, không có gì phải bàn cãi.
Sau khi đăng ký xong thông tin của Tô Nhược Hân, trọng tài quay sang tay đua – đồng đội của Minh Lan và nói: “Tới cậu đăng ký thông tin rồi.”
Ngữ khí khác biệt, cách đối xử hoàn toàn không giống nhau.
Bỗng dưng tay đua đó có hơi căng thẳng, quay đầu sang liếc nhìn Minh Lan: “Xem ra lai lịch của đối thủ không tầm thường.”
“Yên tâm, cứ cho là lai lịch của người phụ nữ đó không tầm thường, nhưng nếu như người đàn ông của cô ta muốn tặng tôi một chiếc xe hơi thì cô ta cũng không dám từ chối, suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một con chó trước mặt người đàn ông của cô ta mà thôi, không cần sợ, đi đăng ký đi.” Minh Lan lại liếc nhìn Tô Nhược Hân, cô đeo khẩu trang nên không nhìn rõ khuôn mặt, còn về thân hình thì chắc chắn có thể miêu tả như một chiếc sân bay, hàng như thế này mà cũng muốn tranh với cô ta, sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi mà thôi.
Nghĩ vậy, cô ta ưỡn thẳng ngực, chỗ nào trên người cũng muốn khiêu khích Tô Nhược Hân.
Lúc này tay đua mới tự tin bước về phía trọng tài, đăng ký thông tin của mình.
Đẹp quá.
Cô ta chắc chắn phải có được người đàn ông này.
Nếu thực sự không có được thì cho dù cô ta và người phụ nữ đeo khẩu trang kia phải cùng phục vụ một người đàn ông cô ta cũng đồng ý.
Đến khi ấy cô ta và người đàn ông sẽ cùng nhau giãm đạp người phụ nữ đeo khẩu trang kia dưới chân. Chỉ cần cô ta có thể khiến người đàn ông kia vui vẻ, khiến cho anh ta nghiện cô, đến lúc đó thì chẳng phải muốn hành hạ người phụ nữ đeo khẩu trang kia như thế nào chẳng phải rất dễ dàng sao, nói không chừng còn có thể khiến ả ta bò trên mặt đất học tiếng chó sủa nữa đấy.
Có một vài người phụ nữ có tiền ấy à, sẵn sàng bị coi thường vì người đàn ông mình yêu.
“Minh Lan, trọng tài đến rồi, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Người đồng đội đua xe ở bên cạnh nhắc nhở Minh Lan – người đang rất quyết tâm muốn giành chiến thắng.
Lúc này Minh Lan mới tỉnh táo lại: “Lên xe đi, chắc chắn bà đây phải thắng người phụ nữ kia.”
“Minh Lan, đã thỏa thuận rồi đấy, nếu như tôi thắng người phụ nữ đó thì cô sẽ bán chiếc McLaren GT đi, sau đó chia cho tôi 1 phần ba” Tay đua xe vừa nói vừa bật ghi âm trên điện thoại, sợ rằng Minh Lan sẽ lật mặt.
“Được rồi, đừng lòng vòng nữa, mau đi gặp trọng tài xác thực danh tính đi, Minh Lan tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm” Nhưng lúc này Minh Lan lại cảm thấy có hơi hối hận vì đã đồng ý cho quá nhiều, một phần ba số tiền từ việc bán chiếc McLaren GT ít nhất cũng phải từ hai đến ba tỷ. Đáng nhẽ ra, trước đây cô ta không nên đồng ý nhiều như vậy, cho nhiều nhất một phần mười cũng là tốt lắm rồi, nhưng đã đến nước này rồi, nếu đổi ý thì e rằng người đàn ông này sẽ không nghiêm túc đua xe.
Thôi bỏ đi, cứ thắng người phụ nữ đeo khẩu trang, thắng được chiếc McLaren GT, giành được người đàn ông đẹp trai đó đã rồi nói tiếp.
Lần đầu tiên Tô Nhược Hân tham gia đua xe.
Nhưng có Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô không hề hoảng sợ.
Đang định xác thực danh tính thì có một người đàn ông giơ tay lên ra hiệu cho trọng tài, sau đó nói: “Gọi cô ấy là cô Tô là được.”
“Được, anh Hạ” Trọng tài gật đầu một cách cung kính, mặc dù Hạ Thiên Tường đã đeo khẩu trang, cho dù ông ta không nhận ra người đeo khẩu trang là Hạ Thiên Tường thì cũng nhận ra chiếc xe đua ở phía sau anh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Chiếc xe đua màu xanh ngọc chính là chiếc xe đua mạnh nhất mà ông ta từng thấy trên đường đua Di Phong này, không có gì phải bàn cãi.
Sau khi đăng ký xong thông tin của Tô Nhược Hân, trọng tài quay sang tay đua – đồng đội của Minh Lan và nói: “Tới cậu đăng ký thông tin rồi.”
Ngữ khí khác biệt, cách đối xử hoàn toàn không giống nhau.
Bỗng dưng tay đua đó có hơi căng thẳng, quay đầu sang liếc nhìn Minh Lan: “Xem ra lai lịch của đối thủ không tầm thường.”
“Yên tâm, cứ cho là lai lịch của người phụ nữ đó không tầm thường, nhưng nếu như người đàn ông của cô ta muốn tặng tôi một chiếc xe hơi thì cô ta cũng không dám từ chối, suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một con chó trước mặt người đàn ông của cô ta mà thôi, không cần sợ, đi đăng ký đi.” Minh Lan lại liếc nhìn Tô Nhược Hân, cô đeo khẩu trang nên không nhìn rõ khuôn mặt, còn về thân hình thì chắc chắn có thể miêu tả như một chiếc sân bay, hàng như thế này mà cũng muốn tranh với cô ta, sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi mà thôi.
Nghĩ vậy, cô ta ưỡn thẳng ngực, chỗ nào trên người cũng muốn khiêu khích Tô Nhược Hân.
Lúc này tay đua mới tự tin bước về phía trọng tài, đăng ký thông tin của mình.
/1174
|