“Đúng, phải báo cảnh sát, mau gọi đi, người này vừa nhìn đã biết là ăn vạ chuyên nghiệp, đúng là quá thiếu đạo đức.”
“Táng tận lương tâm.”
“Vì tiền mà chẳng còn cần thể diện nữa.”
Càng ngày càng có nhiều người trong đám đông đứng về phía Tô Nhược Hân, không phải mách kế thì cũng là chỉ trích người đàn ông trên đất.
“Máu, tôi bị chảy máu rồi.” Người đàn ông thấy mọi người đều chỉ trích mình thì lập tức hét lên một tiếng ‘chảy máu rồï.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện dưới cơ thể người đàn ông thực sự đang ‘chảy máu’.
Chỉ là chảy máu kiểu này hơi kỳ lạ.
Bởi vì cô đã cảm nhận được từ lâu rằng người ông này không hề bị thương, ông ta chỉ đang nói lung tung, ăn vạ định lừa tiền.
Nếu người đàn ông không bị thương vậy thì máu dưới người ông ta chắc chắn không chảy ra từ người ông ta: “Nói đi, ông chảy máu chỗ nào?”
“Trên người.”
“Trên người có biết bao nhiêu bộ phận, rốt cuộc ông chảy máu ở bộ phận nào?” Tô Nhược Hân nghiêm túc muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Cô quan tâm tôi chảy máu chỗ nào làm gì, tôi đã chảy máu rồi các cô phải chịu trách nhiệm đưa tôi đến bệnh viện và trả tiền thuốc men cho tôi.”
“Chảy máu là chuyện lớn, hơn nữa ông còn chảy nhiều máu thế kia, theo lý mà nói lúc này ông đã phải khó nói nên lời mới phải, nhưng sao tôi thấy ông có vẻ càng ngày càng sung sức thế? Chẳng có chút phản ứng nào của người bị thương chảy máu cả.” Xác định người đàn ông không bị thương, lúc này Tô Nhược Hân chỉ muốn vạch trần ông ta.
“Cô nói tôi sung sức là sung sức à? Tôi đau, mau đền tiền đi, giết người, giết người rồi.” Người đàn ông chẳng màng điều gì, càng lúc càng lớn tiếng.
Ông ta muốn huy động sức mạnh của quần chúng để Tô Nhược Hân đền tiền cho mình.
Một số người không biết chân tướng nên đã bị máu dưới cơ thể người đàn ông và tiếng kêu cứu của ông ta che mắt.
“Cô gái này thiếu đạo đức thật, người đàn ông này cũng trạc tuổi ba cô ta, cô ta đâm vào người ta còn nói người ta giả vờ bị thương, người ta đã chảy nhiều máu thế kia rồi, cô ta không sợ cuộc đời sau này toàn là nỗi ám ảnh à?”
“Đâm vào người ta không cứu, lại còn nói là máu giả, không ngờ tuổi còn trẻ mà nhân phẩm lại tệ thế này.”
“Đâm vào người khác còn không muốn đền tiền, làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Đi xe sang là có thể thoải mái đâm người à?
Đây là xã hội pháp trị, chúng ta phải ngăn chặn loại người xấu xa này.”
Nghe những lời này bên tai, tuy Tô Nhược Hân đã đoán trước được kết quả khi người đàn ông ăn vạ sẽ như thế này, nhưng cô vẫn không chấp nhận được.
Những người này không bảo cô tường thuật sự việc và giải thích đã kết tội cho cô luôn.
Gô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, anh vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt ấy như đang nói em cứ mạnh dạn giải quyết, muốn giải quyết thế nào cũng được.
“Táng tận lương tâm.”
“Vì tiền mà chẳng còn cần thể diện nữa.”
Càng ngày càng có nhiều người trong đám đông đứng về phía Tô Nhược Hân, không phải mách kế thì cũng là chỉ trích người đàn ông trên đất.
“Máu, tôi bị chảy máu rồi.” Người đàn ông thấy mọi người đều chỉ trích mình thì lập tức hét lên một tiếng ‘chảy máu rồï.
Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện dưới cơ thể người đàn ông thực sự đang ‘chảy máu’.
Chỉ là chảy máu kiểu này hơi kỳ lạ.
Bởi vì cô đã cảm nhận được từ lâu rằng người ông này không hề bị thương, ông ta chỉ đang nói lung tung, ăn vạ định lừa tiền.
Nếu người đàn ông không bị thương vậy thì máu dưới người ông ta chắc chắn không chảy ra từ người ông ta: “Nói đi, ông chảy máu chỗ nào?”
“Trên người.”
“Trên người có biết bao nhiêu bộ phận, rốt cuộc ông chảy máu ở bộ phận nào?” Tô Nhược Hân nghiêm túc muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Cô quan tâm tôi chảy máu chỗ nào làm gì, tôi đã chảy máu rồi các cô phải chịu trách nhiệm đưa tôi đến bệnh viện và trả tiền thuốc men cho tôi.”
“Chảy máu là chuyện lớn, hơn nữa ông còn chảy nhiều máu thế kia, theo lý mà nói lúc này ông đã phải khó nói nên lời mới phải, nhưng sao tôi thấy ông có vẻ càng ngày càng sung sức thế? Chẳng có chút phản ứng nào của người bị thương chảy máu cả.” Xác định người đàn ông không bị thương, lúc này Tô Nhược Hân chỉ muốn vạch trần ông ta.
“Cô nói tôi sung sức là sung sức à? Tôi đau, mau đền tiền đi, giết người, giết người rồi.” Người đàn ông chẳng màng điều gì, càng lúc càng lớn tiếng.
Ông ta muốn huy động sức mạnh của quần chúng để Tô Nhược Hân đền tiền cho mình.
Một số người không biết chân tướng nên đã bị máu dưới cơ thể người đàn ông và tiếng kêu cứu của ông ta che mắt.
“Cô gái này thiếu đạo đức thật, người đàn ông này cũng trạc tuổi ba cô ta, cô ta đâm vào người ta còn nói người ta giả vờ bị thương, người ta đã chảy nhiều máu thế kia rồi, cô ta không sợ cuộc đời sau này toàn là nỗi ám ảnh à?”
“Đâm vào người ta không cứu, lại còn nói là máu giả, không ngờ tuổi còn trẻ mà nhân phẩm lại tệ thế này.”
“Đâm vào người khác còn không muốn đền tiền, làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Đi xe sang là có thể thoải mái đâm người à?
Đây là xã hội pháp trị, chúng ta phải ngăn chặn loại người xấu xa này.”
Nghe những lời này bên tai, tuy Tô Nhược Hân đã đoán trước được kết quả khi người đàn ông ăn vạ sẽ như thế này, nhưng cô vẫn không chấp nhận được.
Những người này không bảo cô tường thuật sự việc và giải thích đã kết tội cho cô luôn.
Gô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, anh vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt ấy như đang nói em cứ mạnh dạn giải quyết, muốn giải quyết thế nào cũng được.
/1174
|