“Được, rất được, thật ra khi đua xe em chỉ cần chú ý một chút là nhất định sẽ thắng.”
“Chú ý gì?”
“Tập trung.”
“Chỉ vậy thôi là được à?”
“Tập trung một trăm phần trăm là được, như vậy khi lái xe tay em sẽ được điều khiển theo ý nghĩ, sẽ chỉ nhanh chứ không chậm được.”
Tô Nhược Hân nghiêm túc ngẫm nghĩ lời Hạ Thiên Tường nói: “Lát nữa đến em sẽ thử”
“Ừm”
Đây là đường Di Phong, trên đường nhiều xe cũng nhiều người.
Tô Nhược Hân nghĩ đến hai chữ “tập trung” mà Hạ Thiên Tường yêu cầu mình, bắt đầu lái chiếc McLaren GT mà không có bất kỳ sự phân tâm nào.
Bỗng nhiên trên đường dành cho người đi bộ có một người chạy tới trước đầu xe, Tô Nhược Hân hoảng loạn hét lên, cô đã quên mất rằng mình đang lái xe.
Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người sang, bàn tay †o cầm lấy vô lăng, đồng thời anh hạ thấp giọng nói với Tô Nhược Hân: “Đạp chân phanh bên trái.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của anh dường như mang đến sự an ủi khiến Tô Nhược Hân lập tức bình Tĩnh lại từ trong hoảng loạn, sau đó cô đạp phanh.
“Kít..’ Dưới tác dụng quán tính, thân xe trượt dài hơn hai mét cuối cùng đột ngột dừng lại, thân xe vừa vặn lướt qua người đàn ông đang lao tới.
Tô Nhược Hân vuốt trán, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Suýt nữa thì cô đã tè ra quần.
Cô quay người mở cửa định xuống xe, nhưng còn chưa bước ra đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Ăn vạ đấy, đừng hoảng.”
“Được.” Hạ Thiên Tường đã nói đối phương ăn vạ thì chắc chắn là ăn vạ.
Loại người này thực sự quá tệ, có trời mới biết vừa rồi khi nhìn thấy người đó, cô đã hoảng loạn cỡ nào.
Nếu Hạ Thiên Tường không ra tay kịp thời thì có lẽ cô đã đánh lái nhầm rồi đâm vào bồn hoa bên đường.
Đến khi đó xe của Phương Tấn sẽ hỏng mất.
Tô Nhược Hân xuống xe.
Hạ Thiên Tường cũng xuống xe.
Người đàn ông giãy giụa một hồi trước đầu xe, sau đó hẳn là phát hiện ra Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã xuống xe nên ông ta hét lên: “Cứu…
Cứu…
Tô Nhược Hân tiến lên hai bước, nhìn kỹ người đàn ông trên đất ở khoảng cách gần: “Anh có bị thương không?”
“Có, bị thương rồi, chân rất đau, eo cũng hơi ê ẩm” Người đàn ông nằm trên đất ăn không nói có.
“Chân và eo bị thương, thế những chỗ khác thì sao?”
“Còn đau cả đầu nữa” Người đàn ông nói rồi day đầu mày, trông có vẻ như rất đau.
Ở đây xảy ra ‘ai nạn xe’ nên mọi người nhanh chóng vây quanh.
Thực ra giờ này có khá nhiều người đi bộ trên đường.
Do đó người vây quanh cũng ngày một đông.
“Chú ý gì?”
“Tập trung.”
“Chỉ vậy thôi là được à?”
“Tập trung một trăm phần trăm là được, như vậy khi lái xe tay em sẽ được điều khiển theo ý nghĩ, sẽ chỉ nhanh chứ không chậm được.”
Tô Nhược Hân nghiêm túc ngẫm nghĩ lời Hạ Thiên Tường nói: “Lát nữa đến em sẽ thử”
“Ừm”
Đây là đường Di Phong, trên đường nhiều xe cũng nhiều người.
Tô Nhược Hân nghĩ đến hai chữ “tập trung” mà Hạ Thiên Tường yêu cầu mình, bắt đầu lái chiếc McLaren GT mà không có bất kỳ sự phân tâm nào.
Bỗng nhiên trên đường dành cho người đi bộ có một người chạy tới trước đầu xe, Tô Nhược Hân hoảng loạn hét lên, cô đã quên mất rằng mình đang lái xe.
Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người sang, bàn tay †o cầm lấy vô lăng, đồng thời anh hạ thấp giọng nói với Tô Nhược Hân: “Đạp chân phanh bên trái.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của anh dường như mang đến sự an ủi khiến Tô Nhược Hân lập tức bình Tĩnh lại từ trong hoảng loạn, sau đó cô đạp phanh.
“Kít..’ Dưới tác dụng quán tính, thân xe trượt dài hơn hai mét cuối cùng đột ngột dừng lại, thân xe vừa vặn lướt qua người đàn ông đang lao tới.
Tô Nhược Hân vuốt trán, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Suýt nữa thì cô đã tè ra quần.
Cô quay người mở cửa định xuống xe, nhưng còn chưa bước ra đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Ăn vạ đấy, đừng hoảng.”
“Được.” Hạ Thiên Tường đã nói đối phương ăn vạ thì chắc chắn là ăn vạ.
Loại người này thực sự quá tệ, có trời mới biết vừa rồi khi nhìn thấy người đó, cô đã hoảng loạn cỡ nào.
Nếu Hạ Thiên Tường không ra tay kịp thời thì có lẽ cô đã đánh lái nhầm rồi đâm vào bồn hoa bên đường.
Đến khi đó xe của Phương Tấn sẽ hỏng mất.
Tô Nhược Hân xuống xe.
Hạ Thiên Tường cũng xuống xe.
Người đàn ông giãy giụa một hồi trước đầu xe, sau đó hẳn là phát hiện ra Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã xuống xe nên ông ta hét lên: “Cứu…
Cứu…
Tô Nhược Hân tiến lên hai bước, nhìn kỹ người đàn ông trên đất ở khoảng cách gần: “Anh có bị thương không?”
“Có, bị thương rồi, chân rất đau, eo cũng hơi ê ẩm” Người đàn ông nằm trên đất ăn không nói có.
“Chân và eo bị thương, thế những chỗ khác thì sao?”
“Còn đau cả đầu nữa” Người đàn ông nói rồi day đầu mày, trông có vẻ như rất đau.
Ở đây xảy ra ‘ai nạn xe’ nên mọi người nhanh chóng vây quanh.
Thực ra giờ này có khá nhiều người đi bộ trên đường.
Do đó người vây quanh cũng ngày một đông.
/1174
|