“Anh… anh mắng tôi không biết xấu hổ đó ư?” Lúc đầu cô gái hơi sững sờ khi nghe anh nói thế, sau đó lập tức hiểu ra Hạ Thiên Tường đang châm chọc cô ta không biết xấu hổ: “Trước giờ em không quen anh, tại sao anh lại bình luận về em như vậy, thật sự khó nghe.”
Tô Nhược Hân cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường quá đáng.
Lời này thật sự tổn thương người khác.
Tại sao lại dám nói thẳng đối phương không biết xấu hổ khi chưa biết gì cơ chứ.
Đúng là hơi quá đáng.
“Đúng, tôi đang nói cô không biết xấu hổ.” Kết quả cô gái hỏi ngược một câu, giọng điệu của Hạ Thiên Tường vẫn chắc chắn như trước.
Chỉ cần người hiểu tiếng Việt đều hiểu rõ từng câu từng chữ của anh có ý gì.
Đó là nói cô gái này không biết xấu hổ.
“Em không biết xấu hổ bao giờ? Anh nói thử xem, em chỉ muốn đổi chỗ với em gái nhỏ này thôi, anh đâu cần nói chuyện đến mức cay độc tổn phước như vậy?” Trước khi lân la đến làm quen, cô gái nọ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị Hạ Thiên Tường mắng “không biết xấu hổ’ liên tiếp như thế.
“Muốn tôi nói chân tướng ra thật sao?” Hạ Thiên Tường lấy một bánh gạo cuộn cho vào miệng, ngay sau đó đến chiếc thứ hai, tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn, Tô Nhược Hân mới chắc chắn vị giác của anh đã bình phục hoàn toàn.
“Em và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, anh có tư cách gì nói với em như vậy? Anh có chứng cứ chứng minh em không biết xấu hổ sao?” Cô gái phát hiện giọng điệu của anh vẫn rất thấp bèn cho rằng anh sợ, liền làm lớn chuyện, cất cao giọng, nói câu đó với Hạ Thiên Tường. Hôm nay, cô ta quyết sống chết với anh.
Cụm từ “không biết xấu hổ’ này thật sự quá khó nghe.
Cô ta không muốn nghe.
“Gọt cằm, nâng mũi, cắt mắt hai mí, làm mỏng môi, tiêm xương gò má, khuôn mặt này của cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên còn có chỗ nào chưa động dao kéo nữa? Vậy nên cô đúng là không cần mặt mũi”
“Anh… Anh nói vớ vẩn.” Cô gái vốn đã hạ quyết tâm phải bám lấy Hạ Thiên Tường bằng được, kết quả chẳng những không bám được lấy anh mà còn bị anh sỉ nhục.
Lúc này cô ta đã tức không có chỗ để trút giận, hơi hối hận vì đã tán tỉnh Hạ Thiên Tường.
Nhưng hối hận cũng vô ích, chỉ có thể kêu gào trước để tìm lại chút thể diện.
“Tôi nói sai à?”
“Anh…
“Khuôn mặt hiện giờ của cô vốn chẳng phải của cô, chẳng lẽ không phải tự cô không cần mặt mũi à?” Hạ Thiên Tường ung dung ăn tiếp.
Mặt cô gái lập tức tối sầm, Hạ Thiên Tường nói đúng, cô ta thực sự đã phẫu thuật thẩm mỹ, những bộ phận anh nói, khi thẩm mỹ cô ta đều đã động đến…
“Ui đây là lần đầu tiên tôi thấy có người kỳ quái thế này đấy, cứ phải chứng minh bằng được rằng mình không cần mặt mũi.” Người trong quán ăn vặt không ưa thói kiêu ngạo của cô gái, lên tiếng xì xào bàn tán.
“Thảo nào lại đẹp không chê vào đâu được thế kia, hoá ra cả khuôn mặt đều là giả, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ”
“Cái loại không biết xấu hổ này chủ quán nên đuổi cô ta ra ngoài mới phải, nếu không nhìn thấy thôi cũng buồn nôn, ai ăn nổi nữa? Còn ai tới ăn nữa?”
“Chủ quán, chủ quán đâu? Mau mời loại phụ nữ này ra ngoài đi.”
Tô Nhược Hân cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường quá đáng.
Lời này thật sự tổn thương người khác.
Tại sao lại dám nói thẳng đối phương không biết xấu hổ khi chưa biết gì cơ chứ.
Đúng là hơi quá đáng.
“Đúng, tôi đang nói cô không biết xấu hổ.” Kết quả cô gái hỏi ngược một câu, giọng điệu của Hạ Thiên Tường vẫn chắc chắn như trước.
Chỉ cần người hiểu tiếng Việt đều hiểu rõ từng câu từng chữ của anh có ý gì.
Đó là nói cô gái này không biết xấu hổ.
“Em không biết xấu hổ bao giờ? Anh nói thử xem, em chỉ muốn đổi chỗ với em gái nhỏ này thôi, anh đâu cần nói chuyện đến mức cay độc tổn phước như vậy?” Trước khi lân la đến làm quen, cô gái nọ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị Hạ Thiên Tường mắng “không biết xấu hổ’ liên tiếp như thế.
“Muốn tôi nói chân tướng ra thật sao?” Hạ Thiên Tường lấy một bánh gạo cuộn cho vào miệng, ngay sau đó đến chiếc thứ hai, tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn, Tô Nhược Hân mới chắc chắn vị giác của anh đã bình phục hoàn toàn.
“Em và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, anh có tư cách gì nói với em như vậy? Anh có chứng cứ chứng minh em không biết xấu hổ sao?” Cô gái phát hiện giọng điệu của anh vẫn rất thấp bèn cho rằng anh sợ, liền làm lớn chuyện, cất cao giọng, nói câu đó với Hạ Thiên Tường. Hôm nay, cô ta quyết sống chết với anh.
Cụm từ “không biết xấu hổ’ này thật sự quá khó nghe.
Cô ta không muốn nghe.
“Gọt cằm, nâng mũi, cắt mắt hai mí, làm mỏng môi, tiêm xương gò má, khuôn mặt này của cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên còn có chỗ nào chưa động dao kéo nữa? Vậy nên cô đúng là không cần mặt mũi”
“Anh… Anh nói vớ vẩn.” Cô gái vốn đã hạ quyết tâm phải bám lấy Hạ Thiên Tường bằng được, kết quả chẳng những không bám được lấy anh mà còn bị anh sỉ nhục.
Lúc này cô ta đã tức không có chỗ để trút giận, hơi hối hận vì đã tán tỉnh Hạ Thiên Tường.
Nhưng hối hận cũng vô ích, chỉ có thể kêu gào trước để tìm lại chút thể diện.
“Tôi nói sai à?”
“Anh…
“Khuôn mặt hiện giờ của cô vốn chẳng phải của cô, chẳng lẽ không phải tự cô không cần mặt mũi à?” Hạ Thiên Tường ung dung ăn tiếp.
Mặt cô gái lập tức tối sầm, Hạ Thiên Tường nói đúng, cô ta thực sự đã phẫu thuật thẩm mỹ, những bộ phận anh nói, khi thẩm mỹ cô ta đều đã động đến…
“Ui đây là lần đầu tiên tôi thấy có người kỳ quái thế này đấy, cứ phải chứng minh bằng được rằng mình không cần mặt mũi.” Người trong quán ăn vặt không ưa thói kiêu ngạo của cô gái, lên tiếng xì xào bàn tán.
“Thảo nào lại đẹp không chê vào đâu được thế kia, hoá ra cả khuôn mặt đều là giả, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ”
“Cái loại không biết xấu hổ này chủ quán nên đuổi cô ta ra ngoài mới phải, nếu không nhìn thấy thôi cũng buồn nôn, ai ăn nổi nữa? Còn ai tới ăn nữa?”
“Chủ quán, chủ quán đâu? Mau mời loại phụ nữ này ra ngoài đi.”
/1174
|