“Vậy ra vết thương của anh lành lặn là do anh kiên trì được lâu?”
“Đúng vậy, nếu anh không kiên trì nổi thì phương pháp đó vốn chẳng có tác dụng gì.”
Hạ Thiên Tường nghe đến đây thì trâm giọng cười: “Ha ha, có phải hôm qua em không dùng phương pháp châm cứu này vì lo rằng anh không chịu đựng được, xử em ngay tại chỗ không?”
“Ơ, lần nào anh chả xử em ngay tại chỗ? Lần nào cũng không…” Nói tới đây, Tô Nhược Hân bỗng im bặt.
Vì thân hình nhỏ bé của cô đã bị Hạ Thiên Tường vác lên một lần nữa.
Lần này, rõ ràng Hạ Thiên Tường không định bỏ qua cho cô.
Anh sẽ từng bước thực hiện chuyện anh muốn làm.
Tô Nhược Hân bắt đầu hoảng hốt.
Cô thật sự hoảng hốt.
Lần này là cô chọc trúng ổ kiến lửa rồi.
Cô đã làm cho Hạ Thiên Tường trông như muốn giải quyết cô ngay bây giờ vậy.
Chuyện này là do hồi trước, lúc quấn quýt bên cô, anh nói giữ cho tất cả một điểm giới hạn nên lúc đó cũng không hẳn là xử theo nghĩa đen.
Đó cũng là lý do vì sao Tô Nhược Hân hoàn toàn hoảng loạn khi thấy lúc này người đàn ông hành động nhanh nhẹn đến thế.
“Hạ Thiên Tường, thả em ra, tránh ra…”
Nhưng dù cô có kêu bao nhiêu lần cũng vô ích.
Hạ Thiên Tường không chịu buông cô ra.
Thấy không thể vùng vẫy thoát ra, Tô Nhược Hân chợt không giãy giụa nữa.
Gô nằm yên tại đó, một giọt lệ chậm rãi tràn ra khóe mắt.
Vừa mặn vừa chát.
Sau đó dường như Hạ Thiên Tường cũng cảm nhận được cô không cựa quậy nữa, làm chậm lại.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô rồi nằm sang bên cạnh cô ngay: “Nhược Hân, anh xin lỗi.”
Bao nhiêu dục vọng đều đã lắng xuống ngay khi anh hôn lên nước mắt của cô.
Sao anh có thể làm cô sợ đến bật khóc chứ?
Không thể được.
“Hạ Thiên Tường, đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa, xấu xa chết đi được!” Tô Nhược Hân đấm vào người Hạ Thiên Tường như mưa. Vì vết thương của anh đã lành nên cô có thể đánh anh, cấu anh theo ý muốn mà không chút e ngại như lúc trước.
Nghe Tô Nhược Hân thốt lên từ “chết”, Hạ Thiên Tường lập tức nắm chặt lấy quả đấm đang vung vẫy của Tô Nhược Hân: “Sống cùng nhau, chết cùng nhau, nếu anh chết thì em theo anh, được chứ?”
Ánh mắt Tô Nhược Hân trở nên sâu thẳm.
Gô lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, bóng hình cô lấp trọn đôi mắt trong veo ấy.
Anh nói vậy nghe thì như đang dò hỏi cô.
“Đúng vậy, nếu anh không kiên trì nổi thì phương pháp đó vốn chẳng có tác dụng gì.”
Hạ Thiên Tường nghe đến đây thì trâm giọng cười: “Ha ha, có phải hôm qua em không dùng phương pháp châm cứu này vì lo rằng anh không chịu đựng được, xử em ngay tại chỗ không?”
“Ơ, lần nào anh chả xử em ngay tại chỗ? Lần nào cũng không…” Nói tới đây, Tô Nhược Hân bỗng im bặt.
Vì thân hình nhỏ bé của cô đã bị Hạ Thiên Tường vác lên một lần nữa.
Lần này, rõ ràng Hạ Thiên Tường không định bỏ qua cho cô.
Anh sẽ từng bước thực hiện chuyện anh muốn làm.
Tô Nhược Hân bắt đầu hoảng hốt.
Cô thật sự hoảng hốt.
Lần này là cô chọc trúng ổ kiến lửa rồi.
Cô đã làm cho Hạ Thiên Tường trông như muốn giải quyết cô ngay bây giờ vậy.
Chuyện này là do hồi trước, lúc quấn quýt bên cô, anh nói giữ cho tất cả một điểm giới hạn nên lúc đó cũng không hẳn là xử theo nghĩa đen.
Đó cũng là lý do vì sao Tô Nhược Hân hoàn toàn hoảng loạn khi thấy lúc này người đàn ông hành động nhanh nhẹn đến thế.
“Hạ Thiên Tường, thả em ra, tránh ra…”
Nhưng dù cô có kêu bao nhiêu lần cũng vô ích.
Hạ Thiên Tường không chịu buông cô ra.
Thấy không thể vùng vẫy thoát ra, Tô Nhược Hân chợt không giãy giụa nữa.
Gô nằm yên tại đó, một giọt lệ chậm rãi tràn ra khóe mắt.
Vừa mặn vừa chát.
Sau đó dường như Hạ Thiên Tường cũng cảm nhận được cô không cựa quậy nữa, làm chậm lại.
Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cô rồi nằm sang bên cạnh cô ngay: “Nhược Hân, anh xin lỗi.”
Bao nhiêu dục vọng đều đã lắng xuống ngay khi anh hôn lên nước mắt của cô.
Sao anh có thể làm cô sợ đến bật khóc chứ?
Không thể được.
“Hạ Thiên Tường, đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa, xấu xa chết đi được!” Tô Nhược Hân đấm vào người Hạ Thiên Tường như mưa. Vì vết thương của anh đã lành nên cô có thể đánh anh, cấu anh theo ý muốn mà không chút e ngại như lúc trước.
Nghe Tô Nhược Hân thốt lên từ “chết”, Hạ Thiên Tường lập tức nắm chặt lấy quả đấm đang vung vẫy của Tô Nhược Hân: “Sống cùng nhau, chết cùng nhau, nếu anh chết thì em theo anh, được chứ?”
Ánh mắt Tô Nhược Hân trở nên sâu thẳm.
Gô lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, bóng hình cô lấp trọn đôi mắt trong veo ấy.
Anh nói vậy nghe thì như đang dò hỏi cô.
/1174
|