Cô đã chuẩn bị túi kim xong.
Bắt đầu rút kim.
Tô Nhược Hân rút từng cây kim bạc một.
Rút một cách không nhanh không chậm.
Lần này cô làm khác hẳn với khi châm cứu cho người khác một cách nhanh chóng và chính xác.
May thay, cuối cùng cũng đã rút xong mấy chục cây kim.
Tô Nhược Hân cất túi kim đi, đang định bỏ vào ba lô thì người đàn ông đằng sau đã ngồi dậy.
Anh thình lình lao tới sau lưng cô, không chờ Tô Nhược Hân kịp phản ứng đã vác cô lên vai, ném cô lên giường trong chớp mắt.
Sau đó, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô từ trên cao như một ông hoàng: “Em thèm rồi đúng không?”
Chứ không thì cô cứ đâm kim kích thích anh làm gì?
Rõ ràng là vậy rồi…
Có điều Hạ Thiên Tường vẫn hơi chột dạ khi nghĩ Vậy.
Vì xưa nay cô gái này chưa chủ động bao giờ.
Lần nào cũng là anh chủ động vật cô ra làm.
“Hơ, Hạ Thiên Tường, anh đừng ngậm máu phun người! Anh thử cảm nhận lại cơ thể anh xem?”
Hạ Thiên Tường cảm nhận thử, cả người vẫn rạo rực, không hề dịu xuống chút nào: “Anh vẫn còn lên đây.
Tô Nhược Hân chớp mắt: “Hạ Thiên Tường, hóa ra vẻ ngoài lạnh lùng, quý phái của anh đều là giả vờ, trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó thôi à?”
Tô Nhược Hân vừa nói câu này xong, Hạ Thiên Tường cảm nhận lại cơ thể thì sững sờ, phần bị gấy xương của anh đã… đã…
Đã lành lặn cả rồi.
Anh thử động đậy.
Hết đau rồi.
Không hề đau chút nào.
Anh giật thêm cái nữa, vẫn không đau.
Thế là Hạ Thiên Tường bắt đầu thử hoạt động nhiều hơn, kết quả vẫn là không đau.
“Em… hồi nãy em không phải đang quyến rũ anh mà là chữa trị cho anh à?” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sâu thẳm, anh thật lòng không ngờ kết quả sẽ là như thế này.
Nếu Tô Nhược Hân không nhắc nhở anh cẩn thận xem lại tình trạng cơ thể thì anh đã không nhận ra cái xương sườn bị gãy của anh đã lành rồi.
“Chứ còn gì! Anh không nghĩ em chữa trị được cho anh nhanh thế này đúng không? Hừ!” Tô Nhược Hân trách móc rồi đứng lên đẩy Hạ Thiên Tường ra.
Cô đẩy anh không chút do dự và dùng hết sức, rõ ràng không hề lo lắng cho vết thương của anh.
Hạ Thiên Tường vẫn thấy không đau, thật sự là thế: “Lành lại rồi ư?” Giờ phút này, anh có cảm nghĩ nửa tiếng trước khó chịu và chịu giày vò bao nhiêu thì lúc này mừng rỡ bấy nhiêu.
Bắt đầu rút kim.
Tô Nhược Hân rút từng cây kim bạc một.
Rút một cách không nhanh không chậm.
Lần này cô làm khác hẳn với khi châm cứu cho người khác một cách nhanh chóng và chính xác.
May thay, cuối cùng cũng đã rút xong mấy chục cây kim.
Tô Nhược Hân cất túi kim đi, đang định bỏ vào ba lô thì người đàn ông đằng sau đã ngồi dậy.
Anh thình lình lao tới sau lưng cô, không chờ Tô Nhược Hân kịp phản ứng đã vác cô lên vai, ném cô lên giường trong chớp mắt.
Sau đó, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô từ trên cao như một ông hoàng: “Em thèm rồi đúng không?”
Chứ không thì cô cứ đâm kim kích thích anh làm gì?
Rõ ràng là vậy rồi…
Có điều Hạ Thiên Tường vẫn hơi chột dạ khi nghĩ Vậy.
Vì xưa nay cô gái này chưa chủ động bao giờ.
Lần nào cũng là anh chủ động vật cô ra làm.
“Hơ, Hạ Thiên Tường, anh đừng ngậm máu phun người! Anh thử cảm nhận lại cơ thể anh xem?”
Hạ Thiên Tường cảm nhận thử, cả người vẫn rạo rực, không hề dịu xuống chút nào: “Anh vẫn còn lên đây.
Tô Nhược Hân chớp mắt: “Hạ Thiên Tường, hóa ra vẻ ngoài lạnh lùng, quý phái của anh đều là giả vờ, trong đầu anh chỉ có mấy chuyện đó thôi à?”
Tô Nhược Hân vừa nói câu này xong, Hạ Thiên Tường cảm nhận lại cơ thể thì sững sờ, phần bị gấy xương của anh đã… đã…
Đã lành lặn cả rồi.
Anh thử động đậy.
Hết đau rồi.
Không hề đau chút nào.
Anh giật thêm cái nữa, vẫn không đau.
Thế là Hạ Thiên Tường bắt đầu thử hoạt động nhiều hơn, kết quả vẫn là không đau.
“Em… hồi nãy em không phải đang quyến rũ anh mà là chữa trị cho anh à?” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sâu thẳm, anh thật lòng không ngờ kết quả sẽ là như thế này.
Nếu Tô Nhược Hân không nhắc nhở anh cẩn thận xem lại tình trạng cơ thể thì anh đã không nhận ra cái xương sườn bị gãy của anh đã lành rồi.
“Chứ còn gì! Anh không nghĩ em chữa trị được cho anh nhanh thế này đúng không? Hừ!” Tô Nhược Hân trách móc rồi đứng lên đẩy Hạ Thiên Tường ra.
Cô đẩy anh không chút do dự và dùng hết sức, rõ ràng không hề lo lắng cho vết thương của anh.
Hạ Thiên Tường vẫn thấy không đau, thật sự là thế: “Lành lại rồi ư?” Giờ phút này, anh có cảm nghĩ nửa tiếng trước khó chịu và chịu giày vò bao nhiêu thì lúc này mừng rỡ bấy nhiêu.
/1174
|