Cô thật sự không nói khoác về tình trạng của anh, vết thương của anh đã nặng hơn thật rồi.
Nếu không thì giờ cô đã chẳng dùng đến phương pháp châm cứu tiên tiến này.
Người bình thường hoàn toàn không chịu nổi tác dụng của phương pháp châm cứu này.
Thường thì chỉ cần bị đâm một kim thôi là đã vô cùng đau đớn, chỉ kiên trì được khoảng mười mấy giây là cùng.
Song, bây giờ Hạ Thiên Tường lại chịu đựng được những mấy phút. Sức chịu đựng của anh đúng là kinh khủng so với người bình thường.
Bị cô khiển trách, Hạ Thiên Tường lại cảm nhận tình trạng cơ thể mình, thậm chí còn khẽ nhúc nhích vài lần dù đang bị đâm kim.
Sau đó, anh cho ra một kết luận: “Nhược Hân, anh có bị nặng hơn đâu?”
“Ơ hay, ý anh là anh có thể làm thêm lần nữa à?
Hạ Thiên Tường, anh gan quá nhỉ?” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
“Hình như làm được lần nữa… thật.” Càng về sau, Hạ Thiên Tường nói càng nhỏ vì anh đang hứng chịu ánh mắt cảnh cáo của Tô Nhược Hân.
Cô đã nhìn anh bằng ánh mắt đó mà anh còn đùa thì ngủm là cái chắc.
Hạ Thiên Tường sửa lời ngay: “Không… không được.”
Nếu không, anh thề rằng anh sẽ bị đâm kim sâu hơn và đau hơn cho xem.
Thật ra anh hoàn toàn có thể chịu đựng được cảm giác ấy.
Còn cảm giác râm ran lấp ló trong cơn đau đang bao phủ cả cơ thể mới là điều làm anh sắp sửa mất trí.
Thứ cảm giác ấy đang ngày một dữ dội hơn.
Đúng vậy, đó là điều anh cảm nhận được lúc này.
Nó mãnh liệt đến mức thôi thúc anh trở người, đè ‘Tô Nhược Hân xuống một lần nữa.
Ngọn lửa đang bùng cháy ấy mới là thứ tra tấn anh, anh không thể xoa dịu nó bằng bất cứ thứ gì.
Tô Nhược Hân thấy đôi mắt anh dần dần đỏ ngầu cả lên thì kìm lòng không đặng mà mím môi, khôn khéo lùi về phía sau một bước nhằm giữ khoảng cách với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, xem như anh biết điều, không là có tin em cho anh bị nặng hơn không?”
“Tin.” Hạ Thiên Tường nằm đó, mắt luôn hướng về Tô Nhược Hân: “Em làm vậy có phải chữa thương đâu, là quyến…
Anh không thể thốt từ kế đó thành lời.
Anh thấy quá trình châm cứu của Tô Nhược Hân hoàn toàn không phải chữa bệnh cho anh mà là đánh thức con thú trong anh thì đúng hơn.
Có vẻ trận mây mưa hồi nãy đã khiến cô gái nhỏ tức giận nên lúc này cô mới không định bỏ qua cho anh.
“Ai nói em làm vậy không phải chữa bệnh? Hạ Thiên Tường, bộ anh không biết tấm lòng y đức của em lớn nhường nào sao? Từ trước đến giờ, Tô Nhược Hân em không hề làm khó bệnh nhân đâu nhé.” Nói xong, Tô Nhược Hân xoay người đẩy ghế mát xa đến trước giường rồi thoải mái nằm xuống, dáng vẻ thảnh thơi ấy của cô làm Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi.
Thành thật mà nói, anh có thể tự rút cây kim bạc trên người ra.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến đó là cây kim do bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân đâm xuống thì anh vẫn gạt ý định đó đi.
Anh cam lòng nhịn đau.
Chịu đựng lửa dục hành hạ.
Nếu không thì giờ cô đã chẳng dùng đến phương pháp châm cứu tiên tiến này.
Người bình thường hoàn toàn không chịu nổi tác dụng của phương pháp châm cứu này.
Thường thì chỉ cần bị đâm một kim thôi là đã vô cùng đau đớn, chỉ kiên trì được khoảng mười mấy giây là cùng.
Song, bây giờ Hạ Thiên Tường lại chịu đựng được những mấy phút. Sức chịu đựng của anh đúng là kinh khủng so với người bình thường.
Bị cô khiển trách, Hạ Thiên Tường lại cảm nhận tình trạng cơ thể mình, thậm chí còn khẽ nhúc nhích vài lần dù đang bị đâm kim.
Sau đó, anh cho ra một kết luận: “Nhược Hân, anh có bị nặng hơn đâu?”
“Ơ hay, ý anh là anh có thể làm thêm lần nữa à?
Hạ Thiên Tường, anh gan quá nhỉ?” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
“Hình như làm được lần nữa… thật.” Càng về sau, Hạ Thiên Tường nói càng nhỏ vì anh đang hứng chịu ánh mắt cảnh cáo của Tô Nhược Hân.
Cô đã nhìn anh bằng ánh mắt đó mà anh còn đùa thì ngủm là cái chắc.
Hạ Thiên Tường sửa lời ngay: “Không… không được.”
Nếu không, anh thề rằng anh sẽ bị đâm kim sâu hơn và đau hơn cho xem.
Thật ra anh hoàn toàn có thể chịu đựng được cảm giác ấy.
Còn cảm giác râm ran lấp ló trong cơn đau đang bao phủ cả cơ thể mới là điều làm anh sắp sửa mất trí.
Thứ cảm giác ấy đang ngày một dữ dội hơn.
Đúng vậy, đó là điều anh cảm nhận được lúc này.
Nó mãnh liệt đến mức thôi thúc anh trở người, đè ‘Tô Nhược Hân xuống một lần nữa.
Ngọn lửa đang bùng cháy ấy mới là thứ tra tấn anh, anh không thể xoa dịu nó bằng bất cứ thứ gì.
Tô Nhược Hân thấy đôi mắt anh dần dần đỏ ngầu cả lên thì kìm lòng không đặng mà mím môi, khôn khéo lùi về phía sau một bước nhằm giữ khoảng cách với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, xem như anh biết điều, không là có tin em cho anh bị nặng hơn không?”
“Tin.” Hạ Thiên Tường nằm đó, mắt luôn hướng về Tô Nhược Hân: “Em làm vậy có phải chữa thương đâu, là quyến…
Anh không thể thốt từ kế đó thành lời.
Anh thấy quá trình châm cứu của Tô Nhược Hân hoàn toàn không phải chữa bệnh cho anh mà là đánh thức con thú trong anh thì đúng hơn.
Có vẻ trận mây mưa hồi nãy đã khiến cô gái nhỏ tức giận nên lúc này cô mới không định bỏ qua cho anh.
“Ai nói em làm vậy không phải chữa bệnh? Hạ Thiên Tường, bộ anh không biết tấm lòng y đức của em lớn nhường nào sao? Từ trước đến giờ, Tô Nhược Hân em không hề làm khó bệnh nhân đâu nhé.” Nói xong, Tô Nhược Hân xoay người đẩy ghế mát xa đến trước giường rồi thoải mái nằm xuống, dáng vẻ thảnh thơi ấy của cô làm Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi.
Thành thật mà nói, anh có thể tự rút cây kim bạc trên người ra.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến đó là cây kim do bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân đâm xuống thì anh vẫn gạt ý định đó đi.
Anh cam lòng nhịn đau.
Chịu đựng lửa dục hành hạ.
/1174
|