Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.
“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân coi như không nghe được.
Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ vả.
Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.
Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.
Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”
“Vâng.”
Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.
Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.
Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.
Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào.
màng nhĩ của cô.
Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.
“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân coi như không nghe được.
Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ va.
Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.
Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.
“Mẹ, lần trước con đã nói gì với mẹ, chẳng lẽ mẹ quên nhanh thế à?”
Mặt Lục Diễm Chỉ trắng bệch: “Con đợi đấy, chỉ cần ngày nào mẹ còn sống thì ngày ấy cô ta không được phép bước vào cửa nhà chúng ta.”
“Cũng được, con sẽ ở đây với cô ấy, từ nay về sau con cũng không bước vào cái mà mẹ gọi là cửa nhà đó nữa.” Hạ Thiên Tường vẫn thờ ơ lạnh lùng, “rầm’, anh lập tức đóng sầm cửa lại.
Thẳng tay nhốt Lục Diễm Chi ở ngoài cửa.
Trong phòng lập tức quay về vẻ yên tĩnh.
Tô Nhược Hân dè dặt kéo chăn ra, đang nghĩ ngợi xem có nên rời giường không thì thấy người đàn ông đi đến: “Em ngủ thêm một chút nữa đi, nhé?”
Tô Nhược Hân thật sự buồn ngủ nên nghe Hạ Thiên Tường đề nghị như vậy, cô nhắm mắt lại ngay: “Em phải ngủ ở đây, anh không được phép quấy rầy em.
“Tô Nhược Hân, bà ấy đi rồi.” Nói xong câu này, Hạ Thiên Tường đang mặc áo khoác buổi sáng nằm thẳng xuống giường của Tô Nhược Hân.
Cứ như đây là phòng ngủ thường ngày của anh, anh nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại và ôm chầm lấy cô: “Ngủ đi.”
“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân coi như không nghe được.
Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ vả.
Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.
Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.
Nhược Hân: “Thế nên con nhất quyết không về nhà?”
“Vâng.”
Tô Nhược Hân càng kéo chiếc chăn trong tay lên cao hơn, đến mức lộ cả bàn chân.
Cô muốn gạt bỏ giọng nói của Lục Diễm Chỉ khỏi thế giới của mình nhưng đành bó tay, cô không thể xóa bỏ nó được.
Từng câu chữ Lục Diễm Chi cất lên đều truyền đến tai cô một cách chính xác.
Càng không muốn nghe, nó lại càng chui vào.
màng nhĩ của cô.
Điều đó khiến Tô Nhược Hân vô cùng bất lực.
“Tô Nhược Hân, cô ra đây, cô cút ra ngoài cho tôi” Lục Diễm Chỉ thấy mình không khuyên được Hạ Thiên Tường, đành hét về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân coi như không nghe được.
Cô không muốn đi ra ngoài để bị Lục Diễm Chi sỉ va.
Nếu là một người phụ nữ khác, cô có thể vui vẻ cãi lộn.
Nhưng mà người này lại là Lục Diễm Chỉ – mẹ của Hạ Thiên Tường, chỉ có kẻ đần mới dâng mình tới họng súng của người khác.
“Mẹ, lần trước con đã nói gì với mẹ, chẳng lẽ mẹ quên nhanh thế à?”
Mặt Lục Diễm Chỉ trắng bệch: “Con đợi đấy, chỉ cần ngày nào mẹ còn sống thì ngày ấy cô ta không được phép bước vào cửa nhà chúng ta.”
“Cũng được, con sẽ ở đây với cô ấy, từ nay về sau con cũng không bước vào cái mà mẹ gọi là cửa nhà đó nữa.” Hạ Thiên Tường vẫn thờ ơ lạnh lùng, “rầm’, anh lập tức đóng sầm cửa lại.
Thẳng tay nhốt Lục Diễm Chi ở ngoài cửa.
Trong phòng lập tức quay về vẻ yên tĩnh.
Tô Nhược Hân dè dặt kéo chăn ra, đang nghĩ ngợi xem có nên rời giường không thì thấy người đàn ông đi đến: “Em ngủ thêm một chút nữa đi, nhé?”
Tô Nhược Hân thật sự buồn ngủ nên nghe Hạ Thiên Tường đề nghị như vậy, cô nhắm mắt lại ngay: “Em phải ngủ ở đây, anh không được phép quấy rầy em.
“Tô Nhược Hân, bà ấy đi rồi.” Nói xong câu này, Hạ Thiên Tường đang mặc áo khoác buổi sáng nằm thẳng xuống giường của Tô Nhược Hân.
Cứ như đây là phòng ngủ thường ngày của anh, anh nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại và ôm chầm lấy cô: “Ngủ đi.”
/1174
|