Cô mím môi và im lặng đi theo Hạ Thiên Tường.
Nếu có thể thì chẳng ai mong muốn một chuyện thương tâm như vậy xảy ra.
Lúc này, cô cảm thấy rằng những người đang bị kẹt xe kia thật hạnh phúc.
Ít nhất thì bọn họ vẫn còn cơ hội ngồi trong xe để trách mắng người khác, còn những ai ngồi trong chiếc xe vừa bị bom nổ tung trên cầu hoặc những chiếc xe lao xuống cây cầu gãy vì không kịp phanh lại thì đang lâm vào tình cảnh thê thảm nhất.
Đó là điều mà ngay cả cô cũng không thể cứu vãn được.
Nước ở sông Tân Giang chảy xiết như vậy, nếu cô nhảy xuống thì chẳng những không cứu được người mà ngược lại còn phải nhờ người khác xuống cứu cô.
Vì vậy, việc cô xuống đó chỉ gây thêm phiền phức. “
mà thôi.
Còn về phần những người trên cầu thì tất cả bọn họ đều bị ngoại thương.
Loại chấn thương này cần phải tiến hành phẫu thuật ngoại khoa, cô không phải thần tiên nên không thể nối lại những đoạn tay chân bị gãy đó.
Điều này khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ và ủ rũ.
Đột nhiên, Hạ Thiên Tường dừng lại.
“Nhược Hân, em đợi anh ở đây đi.’ Người đàn ông buông tay cô ra và đẩy cô ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi dành cho người qua đường bên bờ sông.
“Anh đi đâu vậy?” Tô Nhược Hân đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô hiểu rằng Hạ Thiên Tường bảo cô đợi anh ở đây là vì anh sắp đi tìm những kẻ đánh bom từ xa đó.
“Tới phía đối diện. Vài phút nữa anh sẽ trở lại.” Hạ Thiên Tường nói rất nhanh: “Ngoan nào.”
“Được.” Tô Nhược Hân chỉ do dự một giây rồi đồng ý với Hạ Thiên Tường.
Bởi vì cô hiểu được thời gian lúc này quý giá đến nhường nào. Biết đâu anh chậm một phút thì đối phương sẽ cao chạy xa bay.
Vì vậy, để không lãng phí thời gian, Tô Nhược Hân sẵn sàng đồng ý.
Dù sao thì đồng ý là một chuyện, còn việc có làm. “
hay không lại là chuyện khác.
Thấy cô đồng ý, Hạ Thiên Tường bèn buông tay cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát rồi xoay người rời đi.
Lúc đầu, Tô Nhược Hân ngồi trên băng ghế và nhìn người đàn ông băng qua đường và chạy ngược dòng xe ô tô đang chạy chậm, sau đó đi sang con đường đối diện.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy và đi theo.
Sở dĩ cô đợi Hạ Thiên Tường băng qua đường rồi mới hành động là vì cô không muốn anh phát hiện ra cô cũng đi theo mình.
Đúng vậy. Sở dĩ cô đồng ý không đi cùng anh là u mình đi theo anh và thật sự gặp phải người điều khiển bom từ xa thì cô chỉ trở thành điểm yếu của anh mà thôi.
Như thế sẽ khiến anh không thể bỏ mặc cô và cũng chẳng thể phát huy khả năng của mình.
Nếu vậy thì anh sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm nhất.
Chỉ khi không bị phân tâm thì anh mới có thể tập trung một trăm phần trăm, đồng thời sức mạnh tấn công cũng sẽ tăng lên gấp bội. Cô chỉ muốn giúp anh chứ không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Nếu có thể thì chẳng ai mong muốn một chuyện thương tâm như vậy xảy ra.
Lúc này, cô cảm thấy rằng những người đang bị kẹt xe kia thật hạnh phúc.
Ít nhất thì bọn họ vẫn còn cơ hội ngồi trong xe để trách mắng người khác, còn những ai ngồi trong chiếc xe vừa bị bom nổ tung trên cầu hoặc những chiếc xe lao xuống cây cầu gãy vì không kịp phanh lại thì đang lâm vào tình cảnh thê thảm nhất.
Đó là điều mà ngay cả cô cũng không thể cứu vãn được.
Nước ở sông Tân Giang chảy xiết như vậy, nếu cô nhảy xuống thì chẳng những không cứu được người mà ngược lại còn phải nhờ người khác xuống cứu cô.
Vì vậy, việc cô xuống đó chỉ gây thêm phiền phức. “
mà thôi.
Còn về phần những người trên cầu thì tất cả bọn họ đều bị ngoại thương.
Loại chấn thương này cần phải tiến hành phẫu thuật ngoại khoa, cô không phải thần tiên nên không thể nối lại những đoạn tay chân bị gãy đó.
Điều này khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ và ủ rũ.
Đột nhiên, Hạ Thiên Tường dừng lại.
“Nhược Hân, em đợi anh ở đây đi.’ Người đàn ông buông tay cô ra và đẩy cô ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi dành cho người qua đường bên bờ sông.
“Anh đi đâu vậy?” Tô Nhược Hân đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô hiểu rằng Hạ Thiên Tường bảo cô đợi anh ở đây là vì anh sắp đi tìm những kẻ đánh bom từ xa đó.
“Tới phía đối diện. Vài phút nữa anh sẽ trở lại.” Hạ Thiên Tường nói rất nhanh: “Ngoan nào.”
“Được.” Tô Nhược Hân chỉ do dự một giây rồi đồng ý với Hạ Thiên Tường.
Bởi vì cô hiểu được thời gian lúc này quý giá đến nhường nào. Biết đâu anh chậm một phút thì đối phương sẽ cao chạy xa bay.
Vì vậy, để không lãng phí thời gian, Tô Nhược Hân sẵn sàng đồng ý.
Dù sao thì đồng ý là một chuyện, còn việc có làm. “
hay không lại là chuyện khác.
Thấy cô đồng ý, Hạ Thiên Tường bèn buông tay cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lát rồi xoay người rời đi.
Lúc đầu, Tô Nhược Hân ngồi trên băng ghế và nhìn người đàn ông băng qua đường và chạy ngược dòng xe ô tô đang chạy chậm, sau đó đi sang con đường đối diện.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy và đi theo.
Sở dĩ cô đợi Hạ Thiên Tường băng qua đường rồi mới hành động là vì cô không muốn anh phát hiện ra cô cũng đi theo mình.
Đúng vậy. Sở dĩ cô đồng ý không đi cùng anh là u mình đi theo anh và thật sự gặp phải người điều khiển bom từ xa thì cô chỉ trở thành điểm yếu của anh mà thôi.
Như thế sẽ khiến anh không thể bỏ mặc cô và cũng chẳng thể phát huy khả năng của mình.
Nếu vậy thì anh sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm nhất.
Chỉ khi không bị phân tâm thì anh mới có thể tập trung một trăm phần trăm, đồng thời sức mạnh tấn công cũng sẽ tăng lên gấp bội. Cô chỉ muốn giúp anh chứ không muốn trở thành gánh nặng của anh.
/1174
|