Chương 890
Đột nhiên Hạ Thiên Tường cử động, chiếc cầu gãy cao như thế nhưng anh lại đứng lên giống như đứng từ trên ghế giám đốc dậy, đôi chân dài chạm lên mặt cầu, chớp mắt đã đứng thẳng người: “Đi.”
Chỉ một từ, sau đó anh nắm tay cô rồi đi.
Bàn tay to của người đàn ông ấm áp, khô ráo, anh hơi dùng sức không cho Tô Nhược Hân bỏ lại phía Sau.
Như thể đang lo lắng lỡ như cô chậm một bước thì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm vậy.
Nhưng thật ra, tốc độ của cô không hề chậm hơn anh.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi qua khung cảnh hỗn loạn một lần nữa.
Tiếng khóc kêu, tiếng cầu cứu, thê thảm khiến cô không sao kìm được sự hoảng loạn trong lòng mình.
Cho đến khi Hạ Thiên Tường nắm chặt tay cô một lần nữa cô mới hoàn hồn.
“Đừng nhìn nữa.” Hạ Thiên Tường nhỏ giọng ra lệnh, anh để cô đi phía sau mình, dùng cơ thể của mình chắn mọi thứ trước mặt, cố gắng không để cô nhìn thấy sự thảm khốc trước mặt một lần nữa.
Chỉ vì, hiện trường thật sự quá thảm khốc.
Hành động của anh lặng lẽ như thế, Tô Nhược Hân biết, chắc hẳn lúc này anh cũng đang đau không kém gì cô.
Chỉ là anh chưa từng thể hiện ra ngoài mà thôi.
Hai người nhanh chóng đi đến xe.
Hạ Thiên Tường đứng im, anh nhìn tình hình xe cộ trên cầu, giống như đang nghĩ xem mình có thể lái xe rời khỏi cây cầu Tân Giang này không vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã từ bỏ.
Bởi vì, có thể nhận ra đi bộ còn nhanh hơn cả lái xe.
Bởi vì, cây cầu bị kẹt cứng rồi.
Thậm chí cả con đường ngoài cầu cũng thế.
Đưa mắt nhìn về phía xa xa, dòng xe dài ngoằng ngoẵng, uốn lượn đi về phía xa không nhìn thấy điểm cuối.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường mở cửa xe, anh lấy một số vật dụng cần thiết rồi nắm tay Tô Nhược Hân rời đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bước chân của người đàn ông rất nhanh.
Nhanh như đang bay vậy.
Nhưng anh không hề lo lắng Tô Nhược Hân sẽ không theo kịp bước chân anh.
Bởi vì tốc độ của cô cũng không hề thua kém anh.
Anh dắt tay cô đi qua từng chiếc xe bị kẹt trên cầu, mọi người trong xe đều xuống hết, lúc này họ đang đứng trước xe nhìn về phía trước.
Có người đang giữ trật tự, yêu cầu xe đỗ lại nhường cho xe cảnh sát, xe phòng cháy chữa cháy, và xe cứu thương đang đi tới một lối đi.
Từ chỗ bọn họ đang đỗ xe đến đầu cầu còn khoảng mấy km nữa.
Tự dưng Tô Nhược Hân lại thấy may mắn vì hôm nay cô đã mặc đồ và đi giày thể thao.
Lúc này, cô và Hạ Thiên Tường giống như hai người thích chạy bộ buổi sáng, hai người chạy như bay trên cầu như thế này mới không kỳ lạ.
Nếu không, nếu là một bộ âu phục, giày da và một váy trắng đi trên cầu như thế này sẽ trông rất bắt mắt.
Đột nhiên Hạ Thiên Tường cử động, chiếc cầu gãy cao như thế nhưng anh lại đứng lên giống như đứng từ trên ghế giám đốc dậy, đôi chân dài chạm lên mặt cầu, chớp mắt đã đứng thẳng người: “Đi.”
Chỉ một từ, sau đó anh nắm tay cô rồi đi.
Bàn tay to của người đàn ông ấm áp, khô ráo, anh hơi dùng sức không cho Tô Nhược Hân bỏ lại phía Sau.
Như thể đang lo lắng lỡ như cô chậm một bước thì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm vậy.
Nhưng thật ra, tốc độ của cô không hề chậm hơn anh.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi qua khung cảnh hỗn loạn một lần nữa.
Tiếng khóc kêu, tiếng cầu cứu, thê thảm khiến cô không sao kìm được sự hoảng loạn trong lòng mình.
Cho đến khi Hạ Thiên Tường nắm chặt tay cô một lần nữa cô mới hoàn hồn.
“Đừng nhìn nữa.” Hạ Thiên Tường nhỏ giọng ra lệnh, anh để cô đi phía sau mình, dùng cơ thể của mình chắn mọi thứ trước mặt, cố gắng không để cô nhìn thấy sự thảm khốc trước mặt một lần nữa.
Chỉ vì, hiện trường thật sự quá thảm khốc.
Hành động của anh lặng lẽ như thế, Tô Nhược Hân biết, chắc hẳn lúc này anh cũng đang đau không kém gì cô.
Chỉ là anh chưa từng thể hiện ra ngoài mà thôi.
Hai người nhanh chóng đi đến xe.
Hạ Thiên Tường đứng im, anh nhìn tình hình xe cộ trên cầu, giống như đang nghĩ xem mình có thể lái xe rời khỏi cây cầu Tân Giang này không vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã từ bỏ.
Bởi vì, có thể nhận ra đi bộ còn nhanh hơn cả lái xe.
Bởi vì, cây cầu bị kẹt cứng rồi.
Thậm chí cả con đường ngoài cầu cũng thế.
Đưa mắt nhìn về phía xa xa, dòng xe dài ngoằng ngoẵng, uốn lượn đi về phía xa không nhìn thấy điểm cuối.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường mở cửa xe, anh lấy một số vật dụng cần thiết rồi nắm tay Tô Nhược Hân rời đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bước chân của người đàn ông rất nhanh.
Nhanh như đang bay vậy.
Nhưng anh không hề lo lắng Tô Nhược Hân sẽ không theo kịp bước chân anh.
Bởi vì tốc độ của cô cũng không hề thua kém anh.
Anh dắt tay cô đi qua từng chiếc xe bị kẹt trên cầu, mọi người trong xe đều xuống hết, lúc này họ đang đứng trước xe nhìn về phía trước.
Có người đang giữ trật tự, yêu cầu xe đỗ lại nhường cho xe cảnh sát, xe phòng cháy chữa cháy, và xe cứu thương đang đi tới một lối đi.
Từ chỗ bọn họ đang đỗ xe đến đầu cầu còn khoảng mấy km nữa.
Tự dưng Tô Nhược Hân lại thấy may mắn vì hôm nay cô đã mặc đồ và đi giày thể thao.
Lúc này, cô và Hạ Thiên Tường giống như hai người thích chạy bộ buổi sáng, hai người chạy như bay trên cầu như thế này mới không kỳ lạ.
Nếu không, nếu là một bộ âu phục, giày da và một váy trắng đi trên cầu như thế này sẽ trông rất bắt mắt.
/1174
|