Chương 885
Cô nghĩ bốn chữ đó, có thể là chỉ gia đình của anh chăng.
Vì vậy, nếu như cô đã nhắc đến vấn đề này rồi, cô cũng sẽ cố gắng nói anh đi khuyên Hạ Sâm và Lục Diễm Chỉ nối lại tình xưa.
Dù sao thì anh cũng là con trai ruột của họ, ít nhiều gì ba mẹ của anh cũng sẽ nghe lọt tai những gì anh nói.
Hạ Sâm quay trở về, nhà mới có cảm giác của gia đình.
Lục Diễm Chi cũng đã sinh cho Hạ Sâm hai đứa con rồi, dù ít dù nhiều vẫn có chút tình cảm chứ.
“Được, để anh thử xem.” Hạ Thiên Tường gật đầu.
“Anna thì sao? Ba anh định giải quyết bà ta thế nào?”
Tô Nhược Hân hỏi xong câu này, cô cảm nhận được trong lúc lái xe Hạ Thiên Tường đã quay sang nhìn mình.
Cô thấy hơi ngại: “Có phải anh cho rằng em quá quan tâm đến chuyện nhà anh không?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại nhìn em như thế?” Tô Nhược Hân cũng không có ý định giấu giếm, cô không muốn sống mệt mỏi như thế trước mặt Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân, lần đầu tiên em quan tâm anh thế này.” Nói xong, anh đưa bàn tay to của mình lên dịu dàng xoa đầu Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân tiếp tục tựa vào người anh giống như một con mèo: “Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ nhiều nữa, ngay cả ba mẹ của Mỹ Lan em cũng quan tâm như thế mà”
“Nhược Hân, em… Người đàn ông đang lái xe sa sầm mặt mày, anh đỗ xe vào ven đường rồi dùng bàn tay to của mình cù lét nách Tô Nhược Hân, khiến cô cười không khép được miệng.
“Ha ha… ha ha ha… Hạ Thiên Tường… tha cho em đi” Cô cười đau cả bụng.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không có ý định dừng tay: “Nói anh nghe, em chỉ quan tâm đến gia đình của ai?”
“Chỉ quan tâm… quan tâm gia đình của anh, không… không quan tâm gia đình của Mỹ Lan.” Tô Nhược Hân thở không ra hơi, cô nói. Tuy không cam tâm nhưng cô thật sự không chịu được việc Hạ Thiên Tường cứ cù lét mình như thế, hiện tại cô cười sắp ngất đi rồi.
Lúc bấy Hạ Thiên Tường mới hài lòng tha cho Tô Nhược Hân, cô vẫn còn đang cười, muốn ngừng cũng không ngừng lại được: “Hạ Thiên Tường, anh hư, anh hư thật đấy.”
Rất buồn cười, buồn cười chết mất thôi.
Nụ cười rạng rỡ hệt như đóa hoa của cô gái cứ thế lọt vào trong mắt của Hạ Thiên Tường, anh không cầm lòng được mà ôm Tô Nhược Hân vào lòng. Lúc cô ngẩn người cho rằng anh lại định giở trò lưu manh gì đó thì lại nghe thấy tiếng của anh: “Anh chỉ ôm em thôi, em đừng nhúc nhích.”
Tô Nhược Hân nghe vậy thì yên lặng tựa vào lòng anh, không nhúc nhích.
Bỗng dưng cô nhận ra, cho dù anh có giàu có cỡ nào thì cũng có rất ít thứ có thể chạm đến trái tim anh khiến anh vui vẻ.
Hạ Thiên Tường, anh cũng là người nhà của cô nhỉ.
Cứ coi như thế đi.
Sau khi trải qua chuyện trong lần đầu gặp gỡ, cô đã từng mặc váy cưới nằm bên cạnh anh, khi ấy cô không ngờ mình và anh sẽ đồng hành bên nhau, gần gũi như hiện tại.
Mỗi lần nhớ lại, tuy rất đau nhưng cũng rất đẹp.
Đau và đẹp, mâu thuẫn với thế giới tinh thần của cô.
Cô nghĩ bốn chữ đó, có thể là chỉ gia đình của anh chăng.
Vì vậy, nếu như cô đã nhắc đến vấn đề này rồi, cô cũng sẽ cố gắng nói anh đi khuyên Hạ Sâm và Lục Diễm Chỉ nối lại tình xưa.
Dù sao thì anh cũng là con trai ruột của họ, ít nhiều gì ba mẹ của anh cũng sẽ nghe lọt tai những gì anh nói.
Hạ Sâm quay trở về, nhà mới có cảm giác của gia đình.
Lục Diễm Chi cũng đã sinh cho Hạ Sâm hai đứa con rồi, dù ít dù nhiều vẫn có chút tình cảm chứ.
“Được, để anh thử xem.” Hạ Thiên Tường gật đầu.
“Anna thì sao? Ba anh định giải quyết bà ta thế nào?”
Tô Nhược Hân hỏi xong câu này, cô cảm nhận được trong lúc lái xe Hạ Thiên Tường đã quay sang nhìn mình.
Cô thấy hơi ngại: “Có phải anh cho rằng em quá quan tâm đến chuyện nhà anh không?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại nhìn em như thế?” Tô Nhược Hân cũng không có ý định giấu giếm, cô không muốn sống mệt mỏi như thế trước mặt Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân, lần đầu tiên em quan tâm anh thế này.” Nói xong, anh đưa bàn tay to của mình lên dịu dàng xoa đầu Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân tiếp tục tựa vào người anh giống như một con mèo: “Hạ Thiên Tường, anh đừng nghĩ nhiều nữa, ngay cả ba mẹ của Mỹ Lan em cũng quan tâm như thế mà”
“Nhược Hân, em… Người đàn ông đang lái xe sa sầm mặt mày, anh đỗ xe vào ven đường rồi dùng bàn tay to của mình cù lét nách Tô Nhược Hân, khiến cô cười không khép được miệng.
“Ha ha… ha ha ha… Hạ Thiên Tường… tha cho em đi” Cô cười đau cả bụng.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không có ý định dừng tay: “Nói anh nghe, em chỉ quan tâm đến gia đình của ai?”
“Chỉ quan tâm… quan tâm gia đình của anh, không… không quan tâm gia đình của Mỹ Lan.” Tô Nhược Hân thở không ra hơi, cô nói. Tuy không cam tâm nhưng cô thật sự không chịu được việc Hạ Thiên Tường cứ cù lét mình như thế, hiện tại cô cười sắp ngất đi rồi.
Lúc bấy Hạ Thiên Tường mới hài lòng tha cho Tô Nhược Hân, cô vẫn còn đang cười, muốn ngừng cũng không ngừng lại được: “Hạ Thiên Tường, anh hư, anh hư thật đấy.”
Rất buồn cười, buồn cười chết mất thôi.
Nụ cười rạng rỡ hệt như đóa hoa của cô gái cứ thế lọt vào trong mắt của Hạ Thiên Tường, anh không cầm lòng được mà ôm Tô Nhược Hân vào lòng. Lúc cô ngẩn người cho rằng anh lại định giở trò lưu manh gì đó thì lại nghe thấy tiếng của anh: “Anh chỉ ôm em thôi, em đừng nhúc nhích.”
Tô Nhược Hân nghe vậy thì yên lặng tựa vào lòng anh, không nhúc nhích.
Bỗng dưng cô nhận ra, cho dù anh có giàu có cỡ nào thì cũng có rất ít thứ có thể chạm đến trái tim anh khiến anh vui vẻ.
Hạ Thiên Tường, anh cũng là người nhà của cô nhỉ.
Cứ coi như thế đi.
Sau khi trải qua chuyện trong lần đầu gặp gỡ, cô đã từng mặc váy cưới nằm bên cạnh anh, khi ấy cô không ngờ mình và anh sẽ đồng hành bên nhau, gần gũi như hiện tại.
Mỗi lần nhớ lại, tuy rất đau nhưng cũng rất đẹp.
Đau và đẹp, mâu thuẫn với thế giới tinh thần của cô.
/1174
|