Chương 882
Hai người ăn bánh mì, uống sữa rồi lên đường.
Ăn chay.
Trời vừa hửng sáng, không khí buổi sáng trong lành như nước.
Tô Nhược Hân ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe rồi bỗng cất lời: “Hạ Thiên Tường, em có nên học lái xe không?”
Lần trước cô lái chiếc xe của anh suýt chút nữa thì xe đã lao xuống núi.
Bây giờ nhớ lại vẫn toát mồ hôi lạnh.
“Có học hay không đều được, phòng khám sẽ cung cấp cho em một chiếc xe chuyên dụng.”
“Xe chuyên dụng có tài xế riêng?”
“Ừm, có tài xế”
“Sao em lại có cảm giác mình sắp làm ông chủ nhỉ, he he he.” Tô Nhược Hân mỉm cười ngọt ngào, tự nhiên cảm thấy gần đây mình cũng không xui xẻo lắm.
Mặc dù đã thi thiếu một môn trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và mặc dù cô đã bị rớt từ đại học Đồng xuống đại học Nam, nhưng tính ra cô cũng không chịu thiệt quá lớn.
Bản thân ngày một tiến bộ là được rồi.
“Mấy ngày nữa sẽ hoàn thành khâu trang trí, sẵn dịp hôm nay đến chùa hỏi ngày khai trương luôn, phòng khám của em, em tự quyết định đi.”
“Ơ kìa, sao em lại cảm thấy không phải em muốn đi chùa mà thật ra anh mới là người muốn đi ấy nhỉ.”
Dáng vẻ của Hạ Thiên Tường dường như đã sắp xếp xong mọi chuyện.
“Đi cùng em.” Người đàn ông nghiêng đầu nói một cau.
Anh là người theo chủ nghĩa vô thần.
Điều gì anh cũng không phản đối, chuyện gì anh cũng chẳng thiết tha, nhưng nếu cô muốn đi thì anh sẽ đi cùng cô.
Trong thế giới tinh thần của anh, làm người chỉ cần không trái với lương tâm của mình là được, nhưng phải dựa trên tiền đề người khác không động đến anh.
Nếu không, hễ là kẻ động đến anh, anh sẽ không nương tay như Tô Nhược Hân đâu, anh sẽ không bao giờ tha cho chúng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tha là thả hổ về rừng, sớm muộn gì chúng cũng quay lại tìm mình gây chuyện.
“Hạ Thiên Tường, ban đầu em cứ nghĩ dạo này mình đen quá, cho nên mới đòi đi bằng được, nhưng hiện giờ em lại thấy mình rất hạnh phúc, cũng không xui xẻo lắm”
“Ừ, không xui xẻo.”
“Hạ Thiên Tường, anh đã bắt được kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn của anh chưa?”
Trong xe yên lặng, Hạ Thiên Tường không trả lời Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân hiểu ngay, chắc anh vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu.
Đúng vậy, ngày nào còn chưa bắt được kẻ chủ mưu thì ngày ấy nguy hiểm vẫn còn rình rập quanh anh, anh cũng có thể lại bị đánh lén một lần nữa vào bất cứ lúc nào.
“Chưa.” Mãi lâu sau, Hạ Thiên Tường mới nhỏ giọng trả lời.
Đây cũng chính là lý do tại sao rõ ràng khi ấy anh đã tỉnh rồi nhưng vẫn vờ như hôn mê bất tỉnh, anh muốn dụ kẻ chủ mưu kia ra trong khi mình hôn mê, nhưng kết quả lúc Hạ Thiên Chiếu xuất hiện theo.
đuổi Tô Nhược Hân, anh đã từ bỏ kế hoạch của mình.
Chỉ một chút nữa thôi anh đã tìm ra.
Hai người ăn bánh mì, uống sữa rồi lên đường.
Ăn chay.
Trời vừa hửng sáng, không khí buổi sáng trong lành như nước.
Tô Nhược Hân ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe rồi bỗng cất lời: “Hạ Thiên Tường, em có nên học lái xe không?”
Lần trước cô lái chiếc xe của anh suýt chút nữa thì xe đã lao xuống núi.
Bây giờ nhớ lại vẫn toát mồ hôi lạnh.
“Có học hay không đều được, phòng khám sẽ cung cấp cho em một chiếc xe chuyên dụng.”
“Xe chuyên dụng có tài xế riêng?”
“Ừm, có tài xế”
“Sao em lại có cảm giác mình sắp làm ông chủ nhỉ, he he he.” Tô Nhược Hân mỉm cười ngọt ngào, tự nhiên cảm thấy gần đây mình cũng không xui xẻo lắm.
Mặc dù đã thi thiếu một môn trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và mặc dù cô đã bị rớt từ đại học Đồng xuống đại học Nam, nhưng tính ra cô cũng không chịu thiệt quá lớn.
Bản thân ngày một tiến bộ là được rồi.
“Mấy ngày nữa sẽ hoàn thành khâu trang trí, sẵn dịp hôm nay đến chùa hỏi ngày khai trương luôn, phòng khám của em, em tự quyết định đi.”
“Ơ kìa, sao em lại cảm thấy không phải em muốn đi chùa mà thật ra anh mới là người muốn đi ấy nhỉ.”
Dáng vẻ của Hạ Thiên Tường dường như đã sắp xếp xong mọi chuyện.
“Đi cùng em.” Người đàn ông nghiêng đầu nói một cau.
Anh là người theo chủ nghĩa vô thần.
Điều gì anh cũng không phản đối, chuyện gì anh cũng chẳng thiết tha, nhưng nếu cô muốn đi thì anh sẽ đi cùng cô.
Trong thế giới tinh thần của anh, làm người chỉ cần không trái với lương tâm của mình là được, nhưng phải dựa trên tiền đề người khác không động đến anh.
Nếu không, hễ là kẻ động đến anh, anh sẽ không nương tay như Tô Nhược Hân đâu, anh sẽ không bao giờ tha cho chúng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tha là thả hổ về rừng, sớm muộn gì chúng cũng quay lại tìm mình gây chuyện.
“Hạ Thiên Tường, ban đầu em cứ nghĩ dạo này mình đen quá, cho nên mới đòi đi bằng được, nhưng hiện giờ em lại thấy mình rất hạnh phúc, cũng không xui xẻo lắm”
“Ừ, không xui xẻo.”
“Hạ Thiên Tường, anh đã bắt được kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn của anh chưa?”
Trong xe yên lặng, Hạ Thiên Tường không trả lời Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân hiểu ngay, chắc anh vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu.
Đúng vậy, ngày nào còn chưa bắt được kẻ chủ mưu thì ngày ấy nguy hiểm vẫn còn rình rập quanh anh, anh cũng có thể lại bị đánh lén một lần nữa vào bất cứ lúc nào.
“Chưa.” Mãi lâu sau, Hạ Thiên Tường mới nhỏ giọng trả lời.
Đây cũng chính là lý do tại sao rõ ràng khi ấy anh đã tỉnh rồi nhưng vẫn vờ như hôn mê bất tỉnh, anh muốn dụ kẻ chủ mưu kia ra trong khi mình hôn mê, nhưng kết quả lúc Hạ Thiên Chiếu xuất hiện theo.
đuổi Tô Nhược Hân, anh đã từ bỏ kế hoạch của mình.
Chỉ một chút nữa thôi anh đã tìm ra.
/1174
|