Chương 874
“Đúng vậy, chị Minh của tôi ăn đồ ăn ở Trần Ký mới bị đau bụng, Trần Ký phải cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, chúng tôi không chỉ tố cáo lên Bộ Y tế mà còn tung tin lên mạng, cho toàn thành phố T thậm chí toàn quốc biết Trần Ký không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, nấu nướng không sạch sẽ đấy!” Một người phụ nữ khác ầm ï hùa theo.
“Các cô chắc chắn đồ ăn ở đây là nguyên nhân gây đau bụng chứ?” Tô Nhược Hân hỏi lại lần nữa, đồng thời liếc cái túi đeo vai của người phụ nữ bị đau bụng.
Gô ta lập tức rụt người lại, nhưng vẫn cắn răng cố “
chấp: “Đúng, đồ ăn ở đây gây đau bụng.”
Cô ta vừa nói xong thì Tô Nhược Hân võ bàn kêu “rầm” một tiếng cực mạnh làm người phụ nữ kia giật bắn. Cô ta toan lên tiếng nhưng Tô Nhược Hân đã tiến lại gần cô ta: “Mở túi xách của cô cho chúng tôi kiểm tra được chứ?”
Bị Tô Nhược Hân nhắm vào túi xách, người phụ nữ hơi hoảng hốt: “Đây là đồ cá nhân của tôi, dựa vào đâu cô muốn kiểm tra thì tôi phải mở ra cho cô kiểm tra? Tôi không đồng ý, không được!”
Người khác cũng phụ họa: “Cô bé à, lục túi xách của người ta bất lịch sự lắm, đau bụng thì sao lại đi lục túi xách của họ chứ?”
“Phải đấy, lục túi người khác là vi phạm pháp luật, chỉ có cảnh sát mới có quyền khám xét túi xách của người khác thôi.”
“Cô bé à, em còn nhỏ, đây chuyện giữa Trần Ký và ba cô khách này, em đừng can thiệp vào.”
Thấy một mình Tô Nhược Hân đối đầu với ba người phụ nữ, người ở đây nể tình cô còn nhỏ nên lo lắng khuyên nhủ cô, không muốn Tô Nhược Hân chịu thiệt thòi. Dù gì một cô gái trẻ như cô và ba người phụ nữ chua ngoa này mà tranh cãi với nhau thật thì người chịu thiệt chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân.
“Cảm ơn mọi người đã nhắc nhở, nhưng tôi muốn “
cô ta mở túi xách ra kiểm tra vì thực chất cô ta bị đau bụng do một thứ trong túi xách của cô ta.” Tô Nhược Hân cảm kích nhìn mấy người nhắc nhở mình xung quanh, song, những gì cần vạch trần thì phải vạch trần. Cô trở lại Trần Ký cũng chẳng phải chỉ để uống nước trái cây, ngay từ đầu cô đã không ưa gì loại người đã ăn chùa, không phải trả tiền còn muốn hãm hại quán người ta. Cô gai mắt đâm ra phải ra tay vạch trần.
“Trong túi xách của cô có gì thế? Mở ra cho mọi người xem đi.” Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, trong đám đông có người tò mò nhìn túi xách của cô ta.
“Tại sao tôi phải cho các người xem chứ? Các người có phải cảnh sát đâu!”
Bấy giờ quản lý Vương mới chớp thời cơ, xoay người nói với phục vụ: “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát nhanh!” Anh ta khẳng định đồ ăn tiệm mình hoàn toàn không có vấn đề, thế thì vấn đề chắc chắn nằm ở ba người phụ nữ này.
Phục vụ lấy điện thoại ra gọi 113 ngay tại chỗ.
Giờ không còn việc cho Tô Nhược Hân nữa.
Bởi tất cả khách quen của Trần Ký đều yêu cầu người phụ nữ mở túi xách ra.
Thật vậy, cô ta càng không chịu mở, mọi người càng muốn biết có gì trong túi xách của người phụ và càng khẳng định người phụ nữ không chịu mở vì “
chột dạ.
Ai nấy đều vây quanh ba người phụ nữ mà thúc giục. Bấy giờ, họ không còn hỏi người phụ nữ đau bụng vì ăn gì nữa mà chỉ muốn kiểm tra túi xách.
“Tôi không cho mấy người xem đấy! Ai da, đau bụng quá!” Người phụ nữ la lên, toan chen lấn đi tới nhà vệ sinh.
Cô ta kêu đau bụng nên mọi người cũng không thể ép buộc cô ta. Lúc tưởng như cô ta sắp ra khỏi đám đông và đi vào nhà vệ sinh, Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta, trầm giọng nói: “Tôi thấy cô đau bụng đi vệ sinh là giả, vào toilet để phi tang ba đậu trong túi xách của cô mới là thật đấy.”
“Đúng vậy, chị Minh của tôi ăn đồ ăn ở Trần Ký mới bị đau bụng, Trần Ký phải cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu không, chúng tôi không chỉ tố cáo lên Bộ Y tế mà còn tung tin lên mạng, cho toàn thành phố T thậm chí toàn quốc biết Trần Ký không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, nấu nướng không sạch sẽ đấy!” Một người phụ nữ khác ầm ï hùa theo.
“Các cô chắc chắn đồ ăn ở đây là nguyên nhân gây đau bụng chứ?” Tô Nhược Hân hỏi lại lần nữa, đồng thời liếc cái túi đeo vai của người phụ nữ bị đau bụng.
Gô ta lập tức rụt người lại, nhưng vẫn cắn răng cố “
chấp: “Đúng, đồ ăn ở đây gây đau bụng.”
Cô ta vừa nói xong thì Tô Nhược Hân võ bàn kêu “rầm” một tiếng cực mạnh làm người phụ nữ kia giật bắn. Cô ta toan lên tiếng nhưng Tô Nhược Hân đã tiến lại gần cô ta: “Mở túi xách của cô cho chúng tôi kiểm tra được chứ?”
Bị Tô Nhược Hân nhắm vào túi xách, người phụ nữ hơi hoảng hốt: “Đây là đồ cá nhân của tôi, dựa vào đâu cô muốn kiểm tra thì tôi phải mở ra cho cô kiểm tra? Tôi không đồng ý, không được!”
Người khác cũng phụ họa: “Cô bé à, lục túi xách của người ta bất lịch sự lắm, đau bụng thì sao lại đi lục túi xách của họ chứ?”
“Phải đấy, lục túi người khác là vi phạm pháp luật, chỉ có cảnh sát mới có quyền khám xét túi xách của người khác thôi.”
“Cô bé à, em còn nhỏ, đây chuyện giữa Trần Ký và ba cô khách này, em đừng can thiệp vào.”
Thấy một mình Tô Nhược Hân đối đầu với ba người phụ nữ, người ở đây nể tình cô còn nhỏ nên lo lắng khuyên nhủ cô, không muốn Tô Nhược Hân chịu thiệt thòi. Dù gì một cô gái trẻ như cô và ba người phụ nữ chua ngoa này mà tranh cãi với nhau thật thì người chịu thiệt chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân.
“Cảm ơn mọi người đã nhắc nhở, nhưng tôi muốn “
cô ta mở túi xách ra kiểm tra vì thực chất cô ta bị đau bụng do một thứ trong túi xách của cô ta.” Tô Nhược Hân cảm kích nhìn mấy người nhắc nhở mình xung quanh, song, những gì cần vạch trần thì phải vạch trần. Cô trở lại Trần Ký cũng chẳng phải chỉ để uống nước trái cây, ngay từ đầu cô đã không ưa gì loại người đã ăn chùa, không phải trả tiền còn muốn hãm hại quán người ta. Cô gai mắt đâm ra phải ra tay vạch trần.
“Trong túi xách của cô có gì thế? Mở ra cho mọi người xem đi.” Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, trong đám đông có người tò mò nhìn túi xách của cô ta.
“Tại sao tôi phải cho các người xem chứ? Các người có phải cảnh sát đâu!”
Bấy giờ quản lý Vương mới chớp thời cơ, xoay người nói với phục vụ: “Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát nhanh!” Anh ta khẳng định đồ ăn tiệm mình hoàn toàn không có vấn đề, thế thì vấn đề chắc chắn nằm ở ba người phụ nữ này.
Phục vụ lấy điện thoại ra gọi 113 ngay tại chỗ.
Giờ không còn việc cho Tô Nhược Hân nữa.
Bởi tất cả khách quen của Trần Ký đều yêu cầu người phụ nữ mở túi xách ra.
Thật vậy, cô ta càng không chịu mở, mọi người càng muốn biết có gì trong túi xách của người phụ và càng khẳng định người phụ nữ không chịu mở vì “
chột dạ.
Ai nấy đều vây quanh ba người phụ nữ mà thúc giục. Bấy giờ, họ không còn hỏi người phụ nữ đau bụng vì ăn gì nữa mà chỉ muốn kiểm tra túi xách.
“Tôi không cho mấy người xem đấy! Ai da, đau bụng quá!” Người phụ nữ la lên, toan chen lấn đi tới nhà vệ sinh.
Cô ta kêu đau bụng nên mọi người cũng không thể ép buộc cô ta. Lúc tưởng như cô ta sắp ra khỏi đám đông và đi vào nhà vệ sinh, Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta, trầm giọng nói: “Tôi thấy cô đau bụng đi vệ sinh là giả, vào toilet để phi tang ba đậu trong túi xách của cô mới là thật đấy.”
/1174
|