Chương 871
“Được thôi.” Phương Tấn chỉ đành ngồi xuống, sau đó báo cáo lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại cho Hạ Thiên Tường nghe. Quả thật vụ này hơi lớn nên anh ta mới mạo hiểm làm bóng đèn vào tìm Hạ Thiên Tường, may là bây giờ Hạ Thiên Tường đang lẻ bóng nên anh ta mới có thể báo cáo kịp thời.
Kết quả anh ta vừa thuật xong đã nghe Hạ Thiên “
Tường đáp: “Quản lý Trần giải quyết là được, nếu không thì cứ lấy tiền lương của anh ta phụ cấp cho tôi, anh ta không cần làm nữa” Hạ Thiên Tường anh chưa bao giờ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, không giải quyết được vấn đề thì từ chức đi.
“Được… Được ạ.’ Phương Tấn đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chân rời đi: “Tôi… tôi ra ngoài trả lời điện thoại của anh ta.” Ngoài mặt Hạ Thiên Tường như đang dạy dỗ nhân viên nhưng thật ra anh đang ám chỉ anh ta đang làm phiền đến anh và Tô Nhược Hân.
Phương Tấn hoảng sợ chạy biến ra ngoài, giờ xem như anh ta hoàn toàn phát hiện chỉ cần là chuyện của Tô Nhược Hân thì trong thế giới của Hạ Thiên Tường sẽ không chứa được những thứ khác nữa.
Hoàn toàn không để ý đến ai.
So với Hạ Thiên Tường luôn tận tụy, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc của ngày trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bên kia Tô Nược Hân đã đến trước mặt vị khách đang làm ầm ï không ngừng kia.
Không đợi quản lý Vương lên tiếng thì cô đã khẽ cười hỏi: “Ba người cùng nhau ăn những món này đúng không?”
“Cô là cái thá gì? Dựa vào đâu tôi phải nói cho cô biết?”
“Dựa vào việc tôi là khách hàng ở đây nên tôi phải biết những món ăn này có vấn đề không, nếu như có vậy thì những món tôi ăn lúc nãy cũng có vấn đề, tôi cũng muốn được bồi thường.” Tô Nhược Hân híp mắt cười.
Vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì cô gái kia nói lớn hơn: “Đúng đấy, cả ba chúng tôi đều ăn, thật không ra làm sao cả, khó ăn chết đi được, không chỉ khó ăn mà còn khiến chị tôi bị đau bụng.”
“Ấy, cả ba người đều ăn vậy tại sao hai người không bị gì cả, chỉ có một mình chị cô bị đau bụng?
Không đúng lắm thì phải, nếu như đồ ăn có vấn đề thì cũng là ba người bị đau bụng, chỉ có một người bị đau thì không đúng lắm, chuyện này hơi lạ.” Tô Nhược Hân cúi đầu ra chiều nghiêm túc nhìn tất cả các món ăn một lượt, sau đó cẩn thận hỏi lại.
Tô Nhược Hân nói xong câu này thì có người trong đám đông vốn dĩ đang hóng chuyện cũng nghi ngờ: “Đúng vậy, ba người cùng ăn tại sao chỉ có một người bị đau bụng, hai người không bị gì cả?”
“Chuyện này… đó là vì bọn tôi khỏe hơn, sức đề kháng mạnh.”
“Cô chắc chắn thể chất và sức đề kháng của hai người mạnh hơn cô gái bị đau bụng kia sao?” Tô Nhược Hân cười tiếp tục truy vấn.
Giờ phút này, cô ả vốn tưởng rằng Tô Nhược Hân “
đến giúp đỡ xoi mói Trần Ký đã không còn dám khinh thường cô nữa, chẳng qua cô chỉ thuận miệng thôi đã đảo ngược tình thế thành có lợi cho Trần Ký, cô ta trợn ngược mắt: “Đương nhiên sức khỏe của chúng tôi tốt, chẳng lẽ mình ra sao chúng tôi còn không biết ư?”
“U¡ da, đau chết đi được, cái quán này làm ăn kiểu gì vậy? Có phải là bỏ độc vào đó rồi không? Đau chết mất thôi.” Lúc này, cô gái trong nhà vệ sinh quay lại, mặt mày trắng bệch, vừa đi vừa la to, nom cô ta như thể chỉ sợ chuyện không ai biết, không rùm beng lên vậy.
Thấy hành động chống eo của cô gái, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Bị tiêu chảy luôn, khổ thân cô!”
Cô gái này mới ra khỏi nhà vệ sinh nên không biết cuộc đối thoại trước đó của mọi người, bây giờ vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy đã sừng sộ lên: “Ai bảo m này có vấn đề chứ, nếu không thì sao tôi lại bị tiêu chảy được? Bực mình chết mất, tôi sẽ khiếu nại quán ăn mấy người không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, biết đâu còn chuyên chế biến thực phẩm bẩn cũng nên. Ôi ôi, đau chết Dứt lời, cô ta lại ôm bụng, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh. Bộ dạng đó của cô ta nom đau bụng do tiêu chảy thật chứ không hề giống như giả VỜ.
“Được thôi.” Phương Tấn chỉ đành ngồi xuống, sau đó báo cáo lại toàn bộ nội dung cuộc điện thoại cho Hạ Thiên Tường nghe. Quả thật vụ này hơi lớn nên anh ta mới mạo hiểm làm bóng đèn vào tìm Hạ Thiên Tường, may là bây giờ Hạ Thiên Tường đang lẻ bóng nên anh ta mới có thể báo cáo kịp thời.
Kết quả anh ta vừa thuật xong đã nghe Hạ Thiên “
Tường đáp: “Quản lý Trần giải quyết là được, nếu không thì cứ lấy tiền lương của anh ta phụ cấp cho tôi, anh ta không cần làm nữa” Hạ Thiên Tường anh chưa bao giờ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, không giải quyết được vấn đề thì từ chức đi.
“Được… Được ạ.’ Phương Tấn đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chân rời đi: “Tôi… tôi ra ngoài trả lời điện thoại của anh ta.” Ngoài mặt Hạ Thiên Tường như đang dạy dỗ nhân viên nhưng thật ra anh đang ám chỉ anh ta đang làm phiền đến anh và Tô Nhược Hân.
Phương Tấn hoảng sợ chạy biến ra ngoài, giờ xem như anh ta hoàn toàn phát hiện chỉ cần là chuyện của Tô Nhược Hân thì trong thế giới của Hạ Thiên Tường sẽ không chứa được những thứ khác nữa.
Hoàn toàn không để ý đến ai.
So với Hạ Thiên Tường luôn tận tụy, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc của ngày trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bên kia Tô Nược Hân đã đến trước mặt vị khách đang làm ầm ï không ngừng kia.
Không đợi quản lý Vương lên tiếng thì cô đã khẽ cười hỏi: “Ba người cùng nhau ăn những món này đúng không?”
“Cô là cái thá gì? Dựa vào đâu tôi phải nói cho cô biết?”
“Dựa vào việc tôi là khách hàng ở đây nên tôi phải biết những món ăn này có vấn đề không, nếu như có vậy thì những món tôi ăn lúc nãy cũng có vấn đề, tôi cũng muốn được bồi thường.” Tô Nhược Hân híp mắt cười.
Vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì cô gái kia nói lớn hơn: “Đúng đấy, cả ba chúng tôi đều ăn, thật không ra làm sao cả, khó ăn chết đi được, không chỉ khó ăn mà còn khiến chị tôi bị đau bụng.”
“Ấy, cả ba người đều ăn vậy tại sao hai người không bị gì cả, chỉ có một mình chị cô bị đau bụng?
Không đúng lắm thì phải, nếu như đồ ăn có vấn đề thì cũng là ba người bị đau bụng, chỉ có một người bị đau thì không đúng lắm, chuyện này hơi lạ.” Tô Nhược Hân cúi đầu ra chiều nghiêm túc nhìn tất cả các món ăn một lượt, sau đó cẩn thận hỏi lại.
Tô Nhược Hân nói xong câu này thì có người trong đám đông vốn dĩ đang hóng chuyện cũng nghi ngờ: “Đúng vậy, ba người cùng ăn tại sao chỉ có một người bị đau bụng, hai người không bị gì cả?”
“Chuyện này… đó là vì bọn tôi khỏe hơn, sức đề kháng mạnh.”
“Cô chắc chắn thể chất và sức đề kháng của hai người mạnh hơn cô gái bị đau bụng kia sao?” Tô Nhược Hân cười tiếp tục truy vấn.
Giờ phút này, cô ả vốn tưởng rằng Tô Nhược Hân “
đến giúp đỡ xoi mói Trần Ký đã không còn dám khinh thường cô nữa, chẳng qua cô chỉ thuận miệng thôi đã đảo ngược tình thế thành có lợi cho Trần Ký, cô ta trợn ngược mắt: “Đương nhiên sức khỏe của chúng tôi tốt, chẳng lẽ mình ra sao chúng tôi còn không biết ư?”
“U¡ da, đau chết đi được, cái quán này làm ăn kiểu gì vậy? Có phải là bỏ độc vào đó rồi không? Đau chết mất thôi.” Lúc này, cô gái trong nhà vệ sinh quay lại, mặt mày trắng bệch, vừa đi vừa la to, nom cô ta như thể chỉ sợ chuyện không ai biết, không rùm beng lên vậy.
Thấy hành động chống eo của cô gái, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Bị tiêu chảy luôn, khổ thân cô!”
Cô gái này mới ra khỏi nhà vệ sinh nên không biết cuộc đối thoại trước đó của mọi người, bây giờ vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy đã sừng sộ lên: “Ai bảo m này có vấn đề chứ, nếu không thì sao tôi lại bị tiêu chảy được? Bực mình chết mất, tôi sẽ khiếu nại quán ăn mấy người không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, biết đâu còn chuyên chế biến thực phẩm bẩn cũng nên. Ôi ôi, đau chết Dứt lời, cô ta lại ôm bụng, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh. Bộ dạng đó của cô ta nom đau bụng do tiêu chảy thật chứ không hề giống như giả VỜ.
/1174
|