Chương 867
Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân quay lại Trần Ký một lần nữa.
Người phục vụ lập tức niềm nở chào hỏi: “Hai vị còn gì thắc mắc sao?” Hai người đi rồi lại quay lại khiến cho người phục vụ căng thẳng.
Không ngờ Tô Nhược Hân lại ngồi xuống vị trí chưa dọn đẹp xong lúc trước: “Một ly cà phê và một ly nước ép cam tươi, cà phê nguyên chất không thêm đường.”
Nghe thấy Tô Nhược Hân nhanh nhảu quyết định gọi cà phê cho anh, Hạ Thiên Tường khẽ cong môi.
Bây giờ, cô nhóc này ngày càng quen với sự hiện diện của anh, tốt lắm.
“Vâng, vui lòng chờ một lát ạ.” Vì vậy, một người phục vụ tiếp tục dọn dẹp đống lộn xộn chưa kịp thu . “
dọn trên bàn trước đó, người kia thì đi gọi đồ uống.
Miễn không phải là Tô Nhược Hân quay lại để gây rắc rối là được.
Nếu không, đi ra rồi lại quay lại thật sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Hạ Thiên Tường lặng lẽ ngồi đối diện với Tô Nhược Hân. Khi nước trái cây đưa đến, cô chậm rãi uống một hơi, mắt thì lặng lẽ quét về phía ba người phụ nữ cách đó không xa.
Đó là ba người phụ nữ đã đi vào Trần Ký khi họ vừa rời khỏi.
Sau đó, Tô Nhược Hân nhìn ba người phụ nữ đó, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn Tô Nhược Hân, lặng lẽ không tiếng động.
Cô nhóc muốn chơi thì anh sẽ đi cùng với cô.
Không hỏi vì sao, chỉ đi cùng cô là được.
Tô Nhược Hân uống từng ngụm nhỏ nước ép trái cây, chắc chắn là mới ép nên rất ngon.
“Hạ Thiên Tường, đồ ăn Trần Ký ngày càng ngon, sau này em cũng mở một nhà hàng như vậy, đến lúc đó anh và người của anh phải ủng hộ em đấy.”
“Nếu như em thích thì nhượng thẳng cửa tiệm này lại, anh và Nhất Thiên, Tống Phi, Tuấn Vỹ chắc chắn sẽ đến ủng hộ em” Thật ra anh muốn nói là cửa tiệm này đã được bán lại cho anh rồi, chỉ cần cô đồng ý thì ngay bây giờ nó sẽ là của cô.
Chỉ là anh sợ dọa Tô Nhược Hân mà thôi, Hạ Thiên Tường chọn cách quanh co, tiết lộ từng chút một cho cô rằng Trần Ký này có thể thuộc về cô bất cứ lúc nào.
Tô Nhược Hân lại nhấp một ngụm nước ép, lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa được, em còn phải đi học, còn phải chăm sóc Chúc Hứa, ngày mốt em sẽ đón cậu bé về, đợi em tốt nghiệp đại học rồi chắc chắn em sẽ mở.”
“Được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, Tô Nhược Hân nói thế nào là thế đấy, chỉ cần cô vui thì anh sẽ đồng ý vô điều kiện.
Nhắc đến đại học, Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện mình và Mỹ Lan muốn học đại học Nam: “Hạ Thiên “
Tường, chuyện đại học Nam chú Dương có nỗi khổ tâm của mình, anh không được gây rắc rối cho ông ấy”
“Sẽ không đâu.” Hạ Thiên Tường chỉ mong sao Tô Nhược Hân học đại học Nam, như vậy thì cô sẽ ở lại thành phố T, anh muốn gặp cô lúc nào cũng được, tốc độ sửa chữa căn chung cư gần đại học Nam cũng phải đẩy nhanh lên.
Cho nên anh cảm ơn Dương Thiên còn không hết, chắc chắn sẽ không chèn ép công ty nhỏ bé của Dương Thiên đâu.
Nghe Hạ Thiên Tường đồng ý với mình thì Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân quay lại Trần Ký một lần nữa.
Người phục vụ lập tức niềm nở chào hỏi: “Hai vị còn gì thắc mắc sao?” Hai người đi rồi lại quay lại khiến cho người phục vụ căng thẳng.
Không ngờ Tô Nhược Hân lại ngồi xuống vị trí chưa dọn đẹp xong lúc trước: “Một ly cà phê và một ly nước ép cam tươi, cà phê nguyên chất không thêm đường.”
Nghe thấy Tô Nhược Hân nhanh nhảu quyết định gọi cà phê cho anh, Hạ Thiên Tường khẽ cong môi.
Bây giờ, cô nhóc này ngày càng quen với sự hiện diện của anh, tốt lắm.
“Vâng, vui lòng chờ một lát ạ.” Vì vậy, một người phục vụ tiếp tục dọn dẹp đống lộn xộn chưa kịp thu . “
dọn trên bàn trước đó, người kia thì đi gọi đồ uống.
Miễn không phải là Tô Nhược Hân quay lại để gây rắc rối là được.
Nếu không, đi ra rồi lại quay lại thật sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Hạ Thiên Tường lặng lẽ ngồi đối diện với Tô Nhược Hân. Khi nước trái cây đưa đến, cô chậm rãi uống một hơi, mắt thì lặng lẽ quét về phía ba người phụ nữ cách đó không xa.
Đó là ba người phụ nữ đã đi vào Trần Ký khi họ vừa rời khỏi.
Sau đó, Tô Nhược Hân nhìn ba người phụ nữ đó, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn Tô Nhược Hân, lặng lẽ không tiếng động.
Cô nhóc muốn chơi thì anh sẽ đi cùng với cô.
Không hỏi vì sao, chỉ đi cùng cô là được.
Tô Nhược Hân uống từng ngụm nhỏ nước ép trái cây, chắc chắn là mới ép nên rất ngon.
“Hạ Thiên Tường, đồ ăn Trần Ký ngày càng ngon, sau này em cũng mở một nhà hàng như vậy, đến lúc đó anh và người của anh phải ủng hộ em đấy.”
“Nếu như em thích thì nhượng thẳng cửa tiệm này lại, anh và Nhất Thiên, Tống Phi, Tuấn Vỹ chắc chắn sẽ đến ủng hộ em” Thật ra anh muốn nói là cửa tiệm này đã được bán lại cho anh rồi, chỉ cần cô đồng ý thì ngay bây giờ nó sẽ là của cô.
Chỉ là anh sợ dọa Tô Nhược Hân mà thôi, Hạ Thiên Tường chọn cách quanh co, tiết lộ từng chút một cho cô rằng Trần Ký này có thể thuộc về cô bất cứ lúc nào.
Tô Nhược Hân lại nhấp một ngụm nước ép, lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa được, em còn phải đi học, còn phải chăm sóc Chúc Hứa, ngày mốt em sẽ đón cậu bé về, đợi em tốt nghiệp đại học rồi chắc chắn em sẽ mở.”
“Được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, Tô Nhược Hân nói thế nào là thế đấy, chỉ cần cô vui thì anh sẽ đồng ý vô điều kiện.
Nhắc đến đại học, Tô Nhược Hân nhớ đến chuyện mình và Mỹ Lan muốn học đại học Nam: “Hạ Thiên “
Tường, chuyện đại học Nam chú Dương có nỗi khổ tâm của mình, anh không được gây rắc rối cho ông ấy”
“Sẽ không đâu.” Hạ Thiên Tường chỉ mong sao Tô Nhược Hân học đại học Nam, như vậy thì cô sẽ ở lại thành phố T, anh muốn gặp cô lúc nào cũng được, tốc độ sửa chữa căn chung cư gần đại học Nam cũng phải đẩy nhanh lên.
Cho nên anh cảm ơn Dương Thiên còn không hết, chắc chắn sẽ không chèn ép công ty nhỏ bé của Dương Thiên đâu.
Nghe Hạ Thiên Tường đồng ý với mình thì Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
/1174
|