Chương 862
Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đã làm bao nhiêu lần trong chiều nay.
Thời gian lâu như vậy, chuyện này thật sự… trâu quá đi.
Đúng vậy, Hạ Thiên Tường bền bỉ quá.
Thế nên, việc anh ngồi trên xe như vậy vào lúc này cũng là bình thường.
Dù sao, Hạ Thiên Tường cũng là người bằng xương bằng thịt, chắc chắn phải tiêu hao thể lực.
Chỉ là, Phương Tấn có chút bối rối khi liếc thấy Tô Nhược Hân ở phía bên kia đường đang quay lại.
Tại sao trông dáng vẻ Tô Nhược Hân lại dồi dào sức sống như không có chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là do chỉ có Hạ Thiên Tường liên tục đưa đẩy thôi?
Cho nên Tô Nhược Hân không xi nhê gì?
Có vẻ như chỉ có mỗi đáp án này chọn được.
Ngoài ra, Bugatti quả là một chiếc xe ngon.
Hai người ở trên xe lăn lộn cả một buổi chiều nhưng anh ta ngây người ở bên ngoài lại không hề cảm giác được gì.
Cho dù là cách âm của chiếc xe này tốt thì cũng có thể cảm nhận được độ rung của thân xe chứ.
Nhưng anh ta lại không phát giác ra được bất cứ “
điều gì cả.
Nên chỉ có thể quy cho chất lượng của chiếc xe này đỉnh.
Đúng, chắc chắn là như thế. Nếu sau này cho anh †a một cơ hội, anh ta cũng sẽ tìm một người phụ nữ thử trên chiếc xe này một lần.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, anh ta lập tức lắc đầu nguây nguẩy. Đây là xe của anh Hạ, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.
Nếu không, để anh Hạ biết anh ta cũng tìm phụ nữ một lần mây mưa trên đây, chỉ sợ Hạ Thiên Tường sẽ bỏ luôn chiếc xe này.
Bệnh sạch sẽ của Hạ Thiên Tường nhắm vào bất cứ ai ngoại trừ Tô Nhược Hân.
Anh ta biết.
Tô Nhược Hân đứng ở bên lề đường chờ đèn đỏ.
Chút vấn đề s1nh lý này đã được giải quyết rồi nên cô cũng không vội.
Cô nhìn chiếc xe lúc này đang đứng yên ở phía bên kia đường.
Phương Tấn còn đang đứng trước xe hút thuốc.
Nghĩ đến việc Phương Tấn đã đợi bên ngoài xe cả một buổi chiều cũng tội.
Cuối cùng cũng đèn xanh, Tô Nhược Hân băng “
qua lối đi bộ, lên tiếng: “Phương Tấn, lên xe đi. Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn ở Trần Ký.”
“Được.” Phương Tấn nghe thấy Tô Nhược Hân bảo mình lên xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không anh ta thật sự không dám đến hỏi Hạ Thiên Tường.
Anh ta vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi vừa mở cửa xe phía sau ra, ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn về phía anh ta như kiểu ước gì có thể giế t chết anh ta vậy.
Anh ta mở cửa xe cực kỳ cẩn thận, khi đóng cửa xe lại cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ động tác to sẽ khiến Hạ Thiên Tường cảm nhận được thân xe bị rung, sau đó nhớ tới anh ta thì tiêu đời.
Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đã làm bao nhiêu lần trong chiều nay.
Thời gian lâu như vậy, chuyện này thật sự… trâu quá đi.
Đúng vậy, Hạ Thiên Tường bền bỉ quá.
Thế nên, việc anh ngồi trên xe như vậy vào lúc này cũng là bình thường.
Dù sao, Hạ Thiên Tường cũng là người bằng xương bằng thịt, chắc chắn phải tiêu hao thể lực.
Chỉ là, Phương Tấn có chút bối rối khi liếc thấy Tô Nhược Hân ở phía bên kia đường đang quay lại.
Tại sao trông dáng vẻ Tô Nhược Hân lại dồi dào sức sống như không có chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là do chỉ có Hạ Thiên Tường liên tục đưa đẩy thôi?
Cho nên Tô Nhược Hân không xi nhê gì?
Có vẻ như chỉ có mỗi đáp án này chọn được.
Ngoài ra, Bugatti quả là một chiếc xe ngon.
Hai người ở trên xe lăn lộn cả một buổi chiều nhưng anh ta ngây người ở bên ngoài lại không hề cảm giác được gì.
Cho dù là cách âm của chiếc xe này tốt thì cũng có thể cảm nhận được độ rung của thân xe chứ.
Nhưng anh ta lại không phát giác ra được bất cứ “
điều gì cả.
Nên chỉ có thể quy cho chất lượng của chiếc xe này đỉnh.
Đúng, chắc chắn là như thế. Nếu sau này cho anh †a một cơ hội, anh ta cũng sẽ tìm một người phụ nữ thử trên chiếc xe này một lần.
Nhưng vừa nghĩ đến đây, anh ta lập tức lắc đầu nguây nguẩy. Đây là xe của anh Hạ, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.
Nếu không, để anh Hạ biết anh ta cũng tìm phụ nữ một lần mây mưa trên đây, chỉ sợ Hạ Thiên Tường sẽ bỏ luôn chiếc xe này.
Bệnh sạch sẽ của Hạ Thiên Tường nhắm vào bất cứ ai ngoại trừ Tô Nhược Hân.
Anh ta biết.
Tô Nhược Hân đứng ở bên lề đường chờ đèn đỏ.
Chút vấn đề s1nh lý này đã được giải quyết rồi nên cô cũng không vội.
Cô nhìn chiếc xe lúc này đang đứng yên ở phía bên kia đường.
Phương Tấn còn đang đứng trước xe hút thuốc.
Nghĩ đến việc Phương Tấn đã đợi bên ngoài xe cả một buổi chiều cũng tội.
Cuối cùng cũng đèn xanh, Tô Nhược Hân băng “
qua lối đi bộ, lên tiếng: “Phương Tấn, lên xe đi. Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn ở Trần Ký.”
“Được.” Phương Tấn nghe thấy Tô Nhược Hân bảo mình lên xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không anh ta thật sự không dám đến hỏi Hạ Thiên Tường.
Anh ta vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi vừa mở cửa xe phía sau ra, ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn về phía anh ta như kiểu ước gì có thể giế t chết anh ta vậy.
Anh ta mở cửa xe cực kỳ cẩn thận, khi đóng cửa xe lại cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ động tác to sẽ khiến Hạ Thiên Tường cảm nhận được thân xe bị rung, sau đó nhớ tới anh ta thì tiêu đời.
/1174
|