Chương 860
Trong mắt anh thì dù Tô Nhược Hân có như thế nào cũng đẹp hết.
Cho dù là lúc lén lút nghịch ngợm vừa cấu vừa véo anh thì cô vẫn rất xinh đẹp.
“Đừng nhúc nhích, em bắt đầu rút kim này.” Tô Nhược Hân đã mở bao đựng kim châm cứu ra, chỉ chờ thu kim về rồi bỏ vào nữa thôi, sau đó cô có thể tự do, có thể đi vệ sinh rồi, nếu không cô sẽ thật sự nhịn đến điên luôn.
Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Chỉ thấy Tô Nhược Hân ra tay cực nhanh. “Pực pực pực” đã nhổ hết kim xuống rồi bỏ vào bao đựng kim châm cứu. Cất xong cô mới phát hiện ra Hạ Thiên Tường vẫn ngồi tựa nơi đó không nhúc nhích: “Anh…
Có phải anh cuồng phơi hàng không? Sao còn không mặc quần áo vào đi?”
“Vẫn còn hơi tê nên anh không khom lưng được.
Tay không với đến quần.”
Tô Nhược Hân nhìn quần của Hạ Thiên Tường, lúc này nó đang nằm dưới mắt cá chân của anh. Anh muốn với tay phải xuống đó thật đúng là hơi khó.
Mà thôi, vừa nấy cô cũng làm cả rồi, ngại chi làm nhiều hơn một chút: “Anh đừng nhúc nhích, em mặc cho anh”
Đã thương thì thương cho trót vậy.
“Ừ, không nhúc nhích.” Ánh mắt của Hạ Thiên Tường dính chặt lên người Tô Nhược Hân không rời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại, từ từ kéo quần Hạ Thiên Tường lên đến đầu gối rồi mới thả tay ra: “Bây giờ tay anh có thể với tới rồi đấy. Anh tự kéo quần lên đi. Em thật sự muốn đi vệ sinh.”
Dứt câu, Tô Nhược Hân còn nhìn cơ thể người đàn ông một cái. Trừ phần da màu bánh mật ở ngực bị lộ ra ngoài ra thì những nơi khác không bị lộ.
Vậy là tốt rồi.
Tô Nhược Hân đẩy cửa xe ra rồi nhanh chóng xuống xe.
Sau khi ra ngoài, cô bèn đóng cửa xe lại.
Mặc dù nửa người dưới của Hạ Thiên Tường không còn bị lộ hàng nữa.
Nhưng quần của anh vẫn chưa kéo lên hết nên thứ vừa rơi vào tâm mắt cô chính là cái qu@n lót bốn góc màu đen của anh. Nhìn kiểu gì cũng khiến cô đỏ mặt tim đập dồn dập.
Hình ảnh này tuyệt đối không thể để những người ngoài xe nhìn thấy được.
Sau khi đóng chặt cửa xe, Tô Nhược Hân đang định tới nhà vệ sinh ở cửa hàng nằm phía đối diện thì Phương Tấn đứng trước xe quay người lại, thấy ‘Tô Nhược Hân thì anh ta hỏi theo phản xạ có điều kiện: “Xong rồi hả? Có thể đi rồi chứ?”
Trời mới biết trưa hôm nay anh ta đã phải chịu khổ cực biết bao.
Anh ta hoàn toàn không biết hai người trong xe đang làm cái gì.
Sau khi cẩn thận dừng xe lại, anh ta cũng rất biết điều mà xuống xe.
Đi theo Hạ Thiên Tường lâu vậy rồi nên anh ta vẫn phải có chút tự giác ấy.
Mặt của Tô Nhược Hân đỏ bừng lên, cái gì mà xong rồi chứ? Lời này nghe hơi… hơi khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Phương Tấn, anh câm miệng lại cho tôi, không được ăn nói linh tinh.” Tô Nhược Hân vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Phương Tấn. Cả một buổi chiều nay cô chỉ ngủ một giấc với Hạ Thiên Tường thôi.
Chỉ đơn giản là ngủ thôi, không phải cái loại ngủ có ý đó.
Lúc này Phương Tấn mới nhận ra có vẻ như mình thẳng thắn quá nên gãi gãi đầu: “Bây giờ có thể đi chưa?”
Trong mắt anh thì dù Tô Nhược Hân có như thế nào cũng đẹp hết.
Cho dù là lúc lén lút nghịch ngợm vừa cấu vừa véo anh thì cô vẫn rất xinh đẹp.
“Đừng nhúc nhích, em bắt đầu rút kim này.” Tô Nhược Hân đã mở bao đựng kim châm cứu ra, chỉ chờ thu kim về rồi bỏ vào nữa thôi, sau đó cô có thể tự do, có thể đi vệ sinh rồi, nếu không cô sẽ thật sự nhịn đến điên luôn.
Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Chỉ thấy Tô Nhược Hân ra tay cực nhanh. “Pực pực pực” đã nhổ hết kim xuống rồi bỏ vào bao đựng kim châm cứu. Cất xong cô mới phát hiện ra Hạ Thiên Tường vẫn ngồi tựa nơi đó không nhúc nhích: “Anh…
Có phải anh cuồng phơi hàng không? Sao còn không mặc quần áo vào đi?”
“Vẫn còn hơi tê nên anh không khom lưng được.
Tay không với đến quần.”
Tô Nhược Hân nhìn quần của Hạ Thiên Tường, lúc này nó đang nằm dưới mắt cá chân của anh. Anh muốn với tay phải xuống đó thật đúng là hơi khó.
Mà thôi, vừa nấy cô cũng làm cả rồi, ngại chi làm nhiều hơn một chút: “Anh đừng nhúc nhích, em mặc cho anh”
Đã thương thì thương cho trót vậy.
“Ừ, không nhúc nhích.” Ánh mắt của Hạ Thiên Tường dính chặt lên người Tô Nhược Hân không rời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại, từ từ kéo quần Hạ Thiên Tường lên đến đầu gối rồi mới thả tay ra: “Bây giờ tay anh có thể với tới rồi đấy. Anh tự kéo quần lên đi. Em thật sự muốn đi vệ sinh.”
Dứt câu, Tô Nhược Hân còn nhìn cơ thể người đàn ông một cái. Trừ phần da màu bánh mật ở ngực bị lộ ra ngoài ra thì những nơi khác không bị lộ.
Vậy là tốt rồi.
Tô Nhược Hân đẩy cửa xe ra rồi nhanh chóng xuống xe.
Sau khi ra ngoài, cô bèn đóng cửa xe lại.
Mặc dù nửa người dưới của Hạ Thiên Tường không còn bị lộ hàng nữa.
Nhưng quần của anh vẫn chưa kéo lên hết nên thứ vừa rơi vào tâm mắt cô chính là cái qu@n lót bốn góc màu đen của anh. Nhìn kiểu gì cũng khiến cô đỏ mặt tim đập dồn dập.
Hình ảnh này tuyệt đối không thể để những người ngoài xe nhìn thấy được.
Sau khi đóng chặt cửa xe, Tô Nhược Hân đang định tới nhà vệ sinh ở cửa hàng nằm phía đối diện thì Phương Tấn đứng trước xe quay người lại, thấy ‘Tô Nhược Hân thì anh ta hỏi theo phản xạ có điều kiện: “Xong rồi hả? Có thể đi rồi chứ?”
Trời mới biết trưa hôm nay anh ta đã phải chịu khổ cực biết bao.
Anh ta hoàn toàn không biết hai người trong xe đang làm cái gì.
Sau khi cẩn thận dừng xe lại, anh ta cũng rất biết điều mà xuống xe.
Đi theo Hạ Thiên Tường lâu vậy rồi nên anh ta vẫn phải có chút tự giác ấy.
Mặt của Tô Nhược Hân đỏ bừng lên, cái gì mà xong rồi chứ? Lời này nghe hơi… hơi khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Phương Tấn, anh câm miệng lại cho tôi, không được ăn nói linh tinh.” Tô Nhược Hân vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Phương Tấn. Cả một buổi chiều nay cô chỉ ngủ một giấc với Hạ Thiên Tường thôi.
Chỉ đơn giản là ngủ thôi, không phải cái loại ngủ có ý đó.
Lúc này Phương Tấn mới nhận ra có vẻ như mình thẳng thắn quá nên gãi gãi đầu: “Bây giờ có thể đi chưa?”
/1174
|