Chương 840
Thế nên, lúc này khi anh Thành đến cửa đón người, anh mới chuẩn bị bắt đầu trừng trị anh ta không chút khách sáo nào.
Nhưng đây cũng do anh Thành đáng đời thôi. t Vậy nên, Tô Nhược Hân thật sự rất phối hợp xoay người đi ra xa, bộ dạng như thật sự không vào biệt thự của Trần Sang.
Sau đấy, anh Thành lập tức sốt ruột, cũng nhận ra Hạ Thiên Tường cố tình trừng trị anh ta vì việc hôm qua anh ta làm với Tô Nhược Hân, anh ta khom lưng 90 độ: “Anh Hạ, anh đại nhân đại lượng, là tôi ăn nói không khéo, quên mất cô Hạ, anh thông cảm cho tôi một lại lần. Làm phiền anh với mợ Hạ cùng vào chung đi.”
Sau ngày hôm qua anh Thành đã rõ, người hiện tại Trần Sang thật sự muốn gặp là Tô Nhược Hân chứ không phải Hạ Thiên Tường.
Nếu anh ta mời Hạ Thiên Tường vào mà bỏ lại Tô Nhược Hân, vậy thì Trần Sang không lấy được phương thuốc của Tô Nhược Hân, anh ta cũng tiêu đời.
Cuối cùng đừng mong được đi theo trần Sang nữa.
Nghe thấy xưng hô “mợ Hạ” này thì sắc mặt đang âm u của Hạ Thiền Tường mới tốt hơn chút, nhưng vẻ mặt vấn khó chịu: “Chưa đủ thật lòng.”
Chân anh Thành bắt đầu run rẩy, hoảng loạn lập tức quỳ xuống: “Anh Hạ tha mạng, là sơ sót của tôi, tôi sai rồi.” Đến lúc này rồi, anh Thành mới xác định được có lẽ Hạ Thiên Tường đã biết gì đấy nên mới làm khó dễ anh ta như vậy.
Vậy nên, vì cái mạng này, mặt mũi gì đấy phải bỏ hết.
Bởi vì, chỉ bằng hôm qua Trần Sang dẫn Hạ Thiên Tường và Hạ Sâm Sâm đi vạch trần Anna đã đủ để chứng minh hiện tại mối quan hệ của Trần Sang với Hạ Thiên Tường không bình thường.
Còn đến mức nào, tuy anh ta không biết, nhưng hiện tại chỉ dựa vào Trần Sang cần Tô Nhược Hân chữa bệnh, chỉ sợ hai người trước mặt đều là nhân vật có cấp tổ tông.
Huống hồ, với những gì hiện tại anh ta biết về Hạ Thiên Tường, đừng nói là toàn bộ thành phố T, cò tìm khắp toàn quốc gia toàn thế giới, người chọc phải Hạ Thiên Tường chỉ có hai kết cục. HH Chỉ cần bị Hạ thiên Tường bắt được, một là chết thảm hai là sống không bằng chết.
Hai cái này, cái nào cũng khó chịu cả.
Mà nếu Hạ Thiên Tường thật sự biết chuyện anh ta suýt chút nữa ra tay với Tô Nhược Hân thì dù chỉ mới có động cơ ra tay chứ chưa ra tay thành công, cũng không bỏ qua anh ta.
“Ừm, Trân Sang là một người có cốt khí, sao lại có loại đàn em như tên này vậy, nhìn thôi đã hết muốn ăn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc nhìn anh Thành đang quỳ trên đất, một chân đạp đến.
Động tác của anh cực kỳ nhanh, chờ đến khi anh Thành nhận ra thì người đã bị đá ra cách cửa lớn hai mét, miệng nhổ ra một ngụm máu: “Anh Hạ tha mạng.
Hình ảnh máu me kia khiến cơ thể Tô Nhược Hân run rẩy, tuy lúc trước Hạ Thiên Tường cũng từng trừng trị cả nhà họ Tô, nhưng khi đó anh chỉ bảo cấp dưới ra tay chứ không hề tự động tay.
Không ngờ bây giờ anh lại ra tay, thậm chí còn không cần đến Phương Tấn.
Tô Nhược Hân biết, Hạ Thiên Tường đang tức giận.
Quả nhiên anh đã biết.
Đã biết tất cả những gì anh Thành đã làm với cô.
Tuy cuối cùng anh Thành không thành công, nhưng những lời đã nói ra kia nghĩ lại thôi đã cảm thấy khó chịu.
Thế nên, lúc này khi anh Thành đến cửa đón người, anh mới chuẩn bị bắt đầu trừng trị anh ta không chút khách sáo nào.
Nhưng đây cũng do anh Thành đáng đời thôi. t Vậy nên, Tô Nhược Hân thật sự rất phối hợp xoay người đi ra xa, bộ dạng như thật sự không vào biệt thự của Trần Sang.
Sau đấy, anh Thành lập tức sốt ruột, cũng nhận ra Hạ Thiên Tường cố tình trừng trị anh ta vì việc hôm qua anh ta làm với Tô Nhược Hân, anh ta khom lưng 90 độ: “Anh Hạ, anh đại nhân đại lượng, là tôi ăn nói không khéo, quên mất cô Hạ, anh thông cảm cho tôi một lại lần. Làm phiền anh với mợ Hạ cùng vào chung đi.”
Sau ngày hôm qua anh Thành đã rõ, người hiện tại Trần Sang thật sự muốn gặp là Tô Nhược Hân chứ không phải Hạ Thiên Tường.
Nếu anh ta mời Hạ Thiên Tường vào mà bỏ lại Tô Nhược Hân, vậy thì Trần Sang không lấy được phương thuốc của Tô Nhược Hân, anh ta cũng tiêu đời.
Cuối cùng đừng mong được đi theo trần Sang nữa.
Nghe thấy xưng hô “mợ Hạ” này thì sắc mặt đang âm u của Hạ Thiền Tường mới tốt hơn chút, nhưng vẻ mặt vấn khó chịu: “Chưa đủ thật lòng.”
Chân anh Thành bắt đầu run rẩy, hoảng loạn lập tức quỳ xuống: “Anh Hạ tha mạng, là sơ sót của tôi, tôi sai rồi.” Đến lúc này rồi, anh Thành mới xác định được có lẽ Hạ Thiên Tường đã biết gì đấy nên mới làm khó dễ anh ta như vậy.
Vậy nên, vì cái mạng này, mặt mũi gì đấy phải bỏ hết.
Bởi vì, chỉ bằng hôm qua Trần Sang dẫn Hạ Thiên Tường và Hạ Sâm Sâm đi vạch trần Anna đã đủ để chứng minh hiện tại mối quan hệ của Trần Sang với Hạ Thiên Tường không bình thường.
Còn đến mức nào, tuy anh ta không biết, nhưng hiện tại chỉ dựa vào Trần Sang cần Tô Nhược Hân chữa bệnh, chỉ sợ hai người trước mặt đều là nhân vật có cấp tổ tông.
Huống hồ, với những gì hiện tại anh ta biết về Hạ Thiên Tường, đừng nói là toàn bộ thành phố T, cò tìm khắp toàn quốc gia toàn thế giới, người chọc phải Hạ Thiên Tường chỉ có hai kết cục. HH Chỉ cần bị Hạ thiên Tường bắt được, một là chết thảm hai là sống không bằng chết.
Hai cái này, cái nào cũng khó chịu cả.
Mà nếu Hạ Thiên Tường thật sự biết chuyện anh ta suýt chút nữa ra tay với Tô Nhược Hân thì dù chỉ mới có động cơ ra tay chứ chưa ra tay thành công, cũng không bỏ qua anh ta.
“Ừm, Trân Sang là một người có cốt khí, sao lại có loại đàn em như tên này vậy, nhìn thôi đã hết muốn ăn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc nhìn anh Thành đang quỳ trên đất, một chân đạp đến.
Động tác của anh cực kỳ nhanh, chờ đến khi anh Thành nhận ra thì người đã bị đá ra cách cửa lớn hai mét, miệng nhổ ra một ngụm máu: “Anh Hạ tha mạng.
Hình ảnh máu me kia khiến cơ thể Tô Nhược Hân run rẩy, tuy lúc trước Hạ Thiên Tường cũng từng trừng trị cả nhà họ Tô, nhưng khi đó anh chỉ bảo cấp dưới ra tay chứ không hề tự động tay.
Không ngờ bây giờ anh lại ra tay, thậm chí còn không cần đến Phương Tấn.
Tô Nhược Hân biết, Hạ Thiên Tường đang tức giận.
Quả nhiên anh đã biết.
Đã biết tất cả những gì anh Thành đã làm với cô.
Tuy cuối cùng anh Thành không thành công, nhưng những lời đã nói ra kia nghĩ lại thôi đã cảm thấy khó chịu.
/1174
|