Chương 812
“Được rồi, nếu lúc đó anh không dám tới thì anh là đồ hèn.” Hồ Nhất Thiên tức tối nói xong rồi đi.
Nhưng anh ta vừa ra đến cửa phòng làm việc của Hạ Thiên Tường thì cửa phòng thư ký bên ngoài đã mở ra..
Tô Nhược Hân mặc một chiếc váy dài tua rua màu xanh nước biển, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú không trang điểm nhưng cô vấn xinh đẹp như tiên nữ không dính khói bụi trần gian, thế nhưng hộp thức ăn cô đang Cầm trên tay trông có hơi sát phong cảnh.
Trông thấy Tô Nhược Hân, mắt Hồ Nhất Thiên hơi nheo lại, anh ta dừng chân, sau đó từng bước lùi trở lại phòng làm việc của Hạ Thiên Tường: “Cô Tô đến rồi à, em ngửi thấy mùi bento rồi nhé, ừm, đúng lúc em cũng đói rồi, không đi nữa.”
Nếu Hạ Thiên Tường dám chọc giận anh, anh sẽ làm một cái bóng đèn sáng trưng “đáp lại”
anh ta một chút.
“Cậu dám!”
“Có qua có lại thôi, có gì mà không dám?
Chẳng lẽ anh còn muốn thể hiện cái trò bạo lực lạnh của mình trước mặt cô Tô à? Nếu anh muốn, em không ngại phối hợp đâu.” Hồ Nhất Thiên mỉm cười, hiện tại anh ta đã biết tại sao Hạ Thiên Tường muốn anh ta đi rồi, hóa ra là do Tô Nhược Hân đến.
“Cậu sẽ phải hối hận.” Hạ Thiên Tường thấp giọng cảnh cáo.
“Hòn đảo đó phải có một nửa của em. Hồ Nhất Thiên nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“Một phần ba.’ Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đi tới, ánh mắt tối đi, đành nghiến răng chịu nhường.
Tô Nhược Hân đến rồi, anh không muốn có thêm nửa sinh vật giống đực nào trong văn phòng của mình.
Một tên lại càng không được.
“Thống nhất thế nhé.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nhượng một phần ba lợi ích, đồi mắt híp lại của Hồ Nhất Thiên tràn đầy ý cười, xoay người vừa khéo chạm mặt Tô Nhược Hân, ánh mắt nhìn cô càng vừa mắt hơn, may là Tô Nhược Hân đến rồi, nếu không, đừng nói là một phần ba, một phần mười cũng chẳng có: “Chào chị dâu.”
Cực kỳ lễ phép, cực kỳ nịnh bợ.
Một phần ba, đó chính là hàng chục nghìn tỷ.
Dù anh ta phải tự bỏ tiền ra, nhưng thứ mà anh ta sắp có được không chỉ là hàng chục nghìn tỷ.
Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, lúc này cô cảm giác được tất cả ánh mắt nữ thư ký trong phòng thư ký phía sau đều đang nhìn mình.
“Cậu Hồ, đừng gọi linh tỉnh” Cô và Hạ Thiên Tường thậm chí còn chưa xác định quan hệ người yêu chứ đừng nói đến chuyện đăng ký kết hôn. Một tiếng “chị dâu” bất ngờ này của Hồ Nhất Thiên nếu chỉ gọi vui lúc riêng tư thì . xe không sao, nhưng hiện giờ lại đang ở công ty của tập đoàn Hạ Thị.
Mà sau lưng cô còn có mấy cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Cho dù cô không quay đầu lại nhìn các thư ký, Tô Nhược Hân cũng biết răng những nữ thư ký đó đã lườm cô muốn rách cả mặt vì một câu “chị dâu” của Hồ Nhất Thiên.
“Cậu ta đâu có gọi linh tinh, vào đây với anh.”
Thấy Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đi, ánh mắt tập trung cả vào Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường liền vượt qua Hồ Nhất Thiên, cầm lấy hộp đồ ăn trong tay cô, sau đó nắm tay Tô Nhược Hân ngay trước mắt mọi người, muốn đưa cô vào phòng tổng giám đốc của mình.
“Được rồi, nếu lúc đó anh không dám tới thì anh là đồ hèn.” Hồ Nhất Thiên tức tối nói xong rồi đi.
Nhưng anh ta vừa ra đến cửa phòng làm việc của Hạ Thiên Tường thì cửa phòng thư ký bên ngoài đã mở ra..
Tô Nhược Hân mặc một chiếc váy dài tua rua màu xanh nước biển, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú không trang điểm nhưng cô vấn xinh đẹp như tiên nữ không dính khói bụi trần gian, thế nhưng hộp thức ăn cô đang Cầm trên tay trông có hơi sát phong cảnh.
Trông thấy Tô Nhược Hân, mắt Hồ Nhất Thiên hơi nheo lại, anh ta dừng chân, sau đó từng bước lùi trở lại phòng làm việc của Hạ Thiên Tường: “Cô Tô đến rồi à, em ngửi thấy mùi bento rồi nhé, ừm, đúng lúc em cũng đói rồi, không đi nữa.”
Nếu Hạ Thiên Tường dám chọc giận anh, anh sẽ làm một cái bóng đèn sáng trưng “đáp lại”
anh ta một chút.
“Cậu dám!”
“Có qua có lại thôi, có gì mà không dám?
Chẳng lẽ anh còn muốn thể hiện cái trò bạo lực lạnh của mình trước mặt cô Tô à? Nếu anh muốn, em không ngại phối hợp đâu.” Hồ Nhất Thiên mỉm cười, hiện tại anh ta đã biết tại sao Hạ Thiên Tường muốn anh ta đi rồi, hóa ra là do Tô Nhược Hân đến.
“Cậu sẽ phải hối hận.” Hạ Thiên Tường thấp giọng cảnh cáo.
“Hòn đảo đó phải có một nửa của em. Hồ Nhất Thiên nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“Một phần ba.’ Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đi tới, ánh mắt tối đi, đành nghiến răng chịu nhường.
Tô Nhược Hân đến rồi, anh không muốn có thêm nửa sinh vật giống đực nào trong văn phòng của mình.
Một tên lại càng không được.
“Thống nhất thế nhé.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nhượng một phần ba lợi ích, đồi mắt híp lại của Hồ Nhất Thiên tràn đầy ý cười, xoay người vừa khéo chạm mặt Tô Nhược Hân, ánh mắt nhìn cô càng vừa mắt hơn, may là Tô Nhược Hân đến rồi, nếu không, đừng nói là một phần ba, một phần mười cũng chẳng có: “Chào chị dâu.”
Cực kỳ lễ phép, cực kỳ nịnh bợ.
Một phần ba, đó chính là hàng chục nghìn tỷ.
Dù anh ta phải tự bỏ tiền ra, nhưng thứ mà anh ta sắp có được không chỉ là hàng chục nghìn tỷ.
Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, lúc này cô cảm giác được tất cả ánh mắt nữ thư ký trong phòng thư ký phía sau đều đang nhìn mình.
“Cậu Hồ, đừng gọi linh tỉnh” Cô và Hạ Thiên Tường thậm chí còn chưa xác định quan hệ người yêu chứ đừng nói đến chuyện đăng ký kết hôn. Một tiếng “chị dâu” bất ngờ này của Hồ Nhất Thiên nếu chỉ gọi vui lúc riêng tư thì . xe không sao, nhưng hiện giờ lại đang ở công ty của tập đoàn Hạ Thị.
Mà sau lưng cô còn có mấy cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Cho dù cô không quay đầu lại nhìn các thư ký, Tô Nhược Hân cũng biết răng những nữ thư ký đó đã lườm cô muốn rách cả mặt vì một câu “chị dâu” của Hồ Nhất Thiên.
“Cậu ta đâu có gọi linh tinh, vào đây với anh.”
Thấy Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đi, ánh mắt tập trung cả vào Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường liền vượt qua Hồ Nhất Thiên, cầm lấy hộp đồ ăn trong tay cô, sau đó nắm tay Tô Nhược Hân ngay trước mắt mọi người, muốn đưa cô vào phòng tổng giám đốc của mình.
/1174
|