Chương 810
Mỗi ngày cô đều kiểm tra nhưng đều không tìm ra được anh sẽ sống không bằng chết vì cái gì.
Một người đàn ông khỏe mạnh thì dù ngủ không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.
Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngẫm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.
Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.
Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.
Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.
Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.
McLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”
“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.
không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.
Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngắm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.
Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.
Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.
Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.
Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.
MeLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”
“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.
Cô làm bữa cơm tình yêu cho anh phần vì từ tối qua trở đi, chỉ cần nghĩ tới cụm “Sống không bằng chết” là cô đã hãi hùng khiếp vía, bận tâm về Hạ Thiên Tường nên muốn thấy anh; phần vì hôm qua cô đã trách oan anh.
Hôm qua, cô cứ đinh ninh anh đã giở thủ đoạn chuyển cô và Dương Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh. Chưa hết, rõ ràng tối qua cô đã hứa sẽ nấu ăn để xin lỗi anh, vậy mà cuối cùng lại để Hạ Thiên Tường xuống bếp chỉ vì lỡ cắt trúng ngón tay, ra một vết thương bé tí tẹo.
Có hai lý do đó, Tô Nhược Hân quyết định làm bữa cơm tình yêu.
Gồm bốn món mặn một món canh, mặc dù không bằng đầu bếp nhà họ Hạ, không ngon bằng chị Chiêm nấu nhưng quan trọng là cô đã đích thân xuống bếp.
Vừa tra mạng vừa nấu khó ơi là khó.
“Chào cô Tô.” Từ tầng B1 đến tầng một có nhân viên tập đoàn Hạ Thị vào thang máy, vừa thấy Tô Nhược Hân đã lễ phép chào hỏi.
Dù gì trước đây cô đã làm khách quen của công ty được vài ngày.
Mỗi ngày cô đều kiểm tra nhưng đều không tìm ra được anh sẽ sống không bằng chết vì cái gì.
Một người đàn ông khỏe mạnh thì dù ngủ không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.
Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngẫm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.
Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.
Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.
Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.
Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.
McLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”
“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.
không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.
Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngắm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.
Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.
Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.
Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.
Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.
Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.
MeLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”
“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.
Cô làm bữa cơm tình yêu cho anh phần vì từ tối qua trở đi, chỉ cần nghĩ tới cụm “Sống không bằng chết” là cô đã hãi hùng khiếp vía, bận tâm về Hạ Thiên Tường nên muốn thấy anh; phần vì hôm qua cô đã trách oan anh.
Hôm qua, cô cứ đinh ninh anh đã giở thủ đoạn chuyển cô và Dương Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh. Chưa hết, rõ ràng tối qua cô đã hứa sẽ nấu ăn để xin lỗi anh, vậy mà cuối cùng lại để Hạ Thiên Tường xuống bếp chỉ vì lỡ cắt trúng ngón tay, ra một vết thương bé tí tẹo.
Có hai lý do đó, Tô Nhược Hân quyết định làm bữa cơm tình yêu.
Gồm bốn món mặn một món canh, mặc dù không bằng đầu bếp nhà họ Hạ, không ngon bằng chị Chiêm nấu nhưng quan trọng là cô đã đích thân xuống bếp.
Vừa tra mạng vừa nấu khó ơi là khó.
“Chào cô Tô.” Từ tầng B1 đến tầng một có nhân viên tập đoàn Hạ Thị vào thang máy, vừa thấy Tô Nhược Hân đã lễ phép chào hỏi.
Dù gì trước đây cô đã làm khách quen của công ty được vài ngày.
/1174
|