Đã hơi muộn, Tô Nhược Hân gọi xe đi thẳng đến trường trung học Khải Mỹ.
Đúng lúc là giờ tự học buổi tối, trong sân trường yên tĩnh, Tô Nhược Hân cầm tất cả gia tài của mình, đẩy cửa ký túc xá đi vào.
Sắp xếp xong đồ đạc, lướt điện thoại, phát hiện bây giờ cả thành phố T đều đang vô cùng vui vẻ chuyện Hạ Thiên Tường đã sống lại.
Nhưng, anh vẫn chưa tỉnh.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc si mê của hàng nghìn hàng vạn cô gái ở thành phố T.
Trên diễn đàn đều là tin tức này, kèm theo một bức ảnh đẹp trai từ lúc trước của Hạ Thiên Tường, sau đó số lượng người theo xây cao ốc có thể nói là tăng theo giây.
Tô Nhược Hân chỉ đọc qua vài bài đăng sau đó tắt máy.
Cô không phải là fan của Hạ Thiên Tường.
Nhưng, cô biết rất rõ, kỹ thuật điểm huyệt của cô chỉ được xem là mới học, mặc dù Hạ Thiên Tường đã sống lại, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại được.
Trừ khi cô học được cửu kinh bát mạch, hoặc gặp được một cao thủ lợi hại hơn cô, mới có khả năng.
Tiết tự học tối kết thúc, ba người bạn cùng ký túc xá lao vào, Dương Mỹ Lan ôm lấy Tô Nhược Hân: “Cậu dọa chết tớ rồi, ba cậu nói xin nghỉ học tạm thời cho cậu, tớ còn nghĩ cậu bị bệnh, mau để chị đây xem cậu có chỗ nào không được khỏe không?”
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn ngồi xống giường, để mặc Dương Mỹ Lan xoay quanh cô ba vòng, sau đó trực tiếp ôm lấy Dương Mỹ Lan ngã xuống giường, ra sức cù lét cô.
Giây phút này, cuối cùng cô cũng đã sống lại, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Ngày hôm sau, tập thể dục buổi sáng xong thì đi vào lớp học.
Thầy giáo chủ nhiệm vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã gọi cô ra ngoài.
“Chuyện xin tạm nghỉ học ngày hôm qua là sao?”
Nghe thấy câu hỏi chất vấn nghiêm khắc của thầy Trương, Tô Nhược Hân hiểu thầy Trương không muốn cô tạm nghỉ học, dù sao, thành tích của cô từ trước đến nay đều nằm trong top 10, hai tháng nữa là phải thi đại học rồi, lúc này xin tạm nghỉ học sẽ hủy cả một đời.
Tô Nhược Hân nhớ đến vào khoảng thời gian này ngày hôm qua, Tô Cảnh Đình gọi điện thoại đến bảo cô xin nghỉ một ngày để tổ chức sinh nhật cho cô, cô đã tin là thật nên đã thật sự xin nghỉ.
Dù sao, cô cảm thấy thi đại học có tốt hay không, không phải một ngày học có thể quyết định được.
Kết quả, cô bị ba tặng cho cái Hạ Thiên Tường sắp chết kia.
“Không sao rồi, ba em nghĩ là em bị bệnh, kết quả bên phía bệnh viện đã chuẩn đoán nhầm.” Tô Nhược Hân tìm bừa một lý do, bị ép gả cho một người đàn ông sắp chết, chuyện này Tô Cảnh Đình không ngại mất mặt, cô thì ngại lắm.
Thầy Trương thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nói: “Hôm qua chủ tịch Lục của tập đoàn Hạ thị cũng gọi điện thoại đến tìm em, thầy nói em không ở trường, sau đó bà ấy có liên lạc với em không?”
“Bà ấy tìm ba của em, đã tìm được rồi.”
“Ồ, đúng là kỳ lạ, tìm ba em tại sao lại đi tìm em.” Thầy Trương lẩm bẩm nói, nhưng cũng không tìm hiểu kỹ, thả Tô Nhược Hân đi.
Trở lại trường học, Tô Nhược Hân rất quý trọng.
Hôm qua cứ nghĩ không thể quay lại được nữa, trở lại, có một loại cảm giác dường như đã cách mấy đời.
Tan học, Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đến quán nồi cát ở bên ngoài cổng trường: “Mau lên, nếu không đến muộn, món cá viên của tớ sẽ không còn nữa.”
Hai người ngồi xuống, thở hổn hển, một nữ sinh ở lớp bên cạnh ngồi đối diện với Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, Tô Thanh Hà có phải là chị của cậu không?”
“Không phải.”
“Xía, rõ ràng là phải, chị ấy là hoa khôi của trường trung học Khải Mỹ của chúng ta, cậu không thừa nhận là không muốn mình bị so sánh với chị gái mình đúng không.”
“Muốn nói cái gì, thì nói thẳng ra, đừng ảnh hưởng đến tớ ăn.” Tô Nhược Hân không muốn nghe thấy tên của Tô Thanh Hà, không phải vì cô sợ bị so sánh với Tô Thanh Hà, mà là vì sự lạnh nhạt của Tô Thanh Hà, sự ám ảnh này, cô chắc chắn không phải ngày một ngày hai có thể qua được, phải rất lâu rất lâu.
Nữ sinh không hề bị sự lạnh nhạt của cô làm ảnh hưởng, tiếp tục tám chuyện về tin tức mới: “Cậu chưa đọc tin tức mới nhất đúng không, Hạ Thiên Tường có vợ chưa cưới rồi, là chị của cậu Tô Thanh Hà.”
Đúng lúc là giờ tự học buổi tối, trong sân trường yên tĩnh, Tô Nhược Hân cầm tất cả gia tài của mình, đẩy cửa ký túc xá đi vào.
Sắp xếp xong đồ đạc, lướt điện thoại, phát hiện bây giờ cả thành phố T đều đang vô cùng vui vẻ chuyện Hạ Thiên Tường đã sống lại.
Nhưng, anh vẫn chưa tỉnh.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc si mê của hàng nghìn hàng vạn cô gái ở thành phố T.
Trên diễn đàn đều là tin tức này, kèm theo một bức ảnh đẹp trai từ lúc trước của Hạ Thiên Tường, sau đó số lượng người theo xây cao ốc có thể nói là tăng theo giây.
Tô Nhược Hân chỉ đọc qua vài bài đăng sau đó tắt máy.
Cô không phải là fan của Hạ Thiên Tường.
Nhưng, cô biết rất rõ, kỹ thuật điểm huyệt của cô chỉ được xem là mới học, mặc dù Hạ Thiên Tường đã sống lại, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại được.
Trừ khi cô học được cửu kinh bát mạch, hoặc gặp được một cao thủ lợi hại hơn cô, mới có khả năng.
Tiết tự học tối kết thúc, ba người bạn cùng ký túc xá lao vào, Dương Mỹ Lan ôm lấy Tô Nhược Hân: “Cậu dọa chết tớ rồi, ba cậu nói xin nghỉ học tạm thời cho cậu, tớ còn nghĩ cậu bị bệnh, mau để chị đây xem cậu có chỗ nào không được khỏe không?”
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn ngồi xống giường, để mặc Dương Mỹ Lan xoay quanh cô ba vòng, sau đó trực tiếp ôm lấy Dương Mỹ Lan ngã xuống giường, ra sức cù lét cô.
Giây phút này, cuối cùng cô cũng đã sống lại, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Ngày hôm sau, tập thể dục buổi sáng xong thì đi vào lớp học.
Thầy giáo chủ nhiệm vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã gọi cô ra ngoài.
“Chuyện xin tạm nghỉ học ngày hôm qua là sao?”
Nghe thấy câu hỏi chất vấn nghiêm khắc của thầy Trương, Tô Nhược Hân hiểu thầy Trương không muốn cô tạm nghỉ học, dù sao, thành tích của cô từ trước đến nay đều nằm trong top 10, hai tháng nữa là phải thi đại học rồi, lúc này xin tạm nghỉ học sẽ hủy cả một đời.
Tô Nhược Hân nhớ đến vào khoảng thời gian này ngày hôm qua, Tô Cảnh Đình gọi điện thoại đến bảo cô xin nghỉ một ngày để tổ chức sinh nhật cho cô, cô đã tin là thật nên đã thật sự xin nghỉ.
Dù sao, cô cảm thấy thi đại học có tốt hay không, không phải một ngày học có thể quyết định được.
Kết quả, cô bị ba tặng cho cái Hạ Thiên Tường sắp chết kia.
“Không sao rồi, ba em nghĩ là em bị bệnh, kết quả bên phía bệnh viện đã chuẩn đoán nhầm.” Tô Nhược Hân tìm bừa một lý do, bị ép gả cho một người đàn ông sắp chết, chuyện này Tô Cảnh Đình không ngại mất mặt, cô thì ngại lắm.
Thầy Trương thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nói: “Hôm qua chủ tịch Lục của tập đoàn Hạ thị cũng gọi điện thoại đến tìm em, thầy nói em không ở trường, sau đó bà ấy có liên lạc với em không?”
“Bà ấy tìm ba của em, đã tìm được rồi.”
“Ồ, đúng là kỳ lạ, tìm ba em tại sao lại đi tìm em.” Thầy Trương lẩm bẩm nói, nhưng cũng không tìm hiểu kỹ, thả Tô Nhược Hân đi.
Trở lại trường học, Tô Nhược Hân rất quý trọng.
Hôm qua cứ nghĩ không thể quay lại được nữa, trở lại, có một loại cảm giác dường như đã cách mấy đời.
Tan học, Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đến quán nồi cát ở bên ngoài cổng trường: “Mau lên, nếu không đến muộn, món cá viên của tớ sẽ không còn nữa.”
Hai người ngồi xuống, thở hổn hển, một nữ sinh ở lớp bên cạnh ngồi đối diện với Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, Tô Thanh Hà có phải là chị của cậu không?”
“Không phải.”
“Xía, rõ ràng là phải, chị ấy là hoa khôi của trường trung học Khải Mỹ của chúng ta, cậu không thừa nhận là không muốn mình bị so sánh với chị gái mình đúng không.”
“Muốn nói cái gì, thì nói thẳng ra, đừng ảnh hưởng đến tớ ăn.” Tô Nhược Hân không muốn nghe thấy tên của Tô Thanh Hà, không phải vì cô sợ bị so sánh với Tô Thanh Hà, mà là vì sự lạnh nhạt của Tô Thanh Hà, sự ám ảnh này, cô chắc chắn không phải ngày một ngày hai có thể qua được, phải rất lâu rất lâu.
Nữ sinh không hề bị sự lạnh nhạt của cô làm ảnh hưởng, tiếp tục tám chuyện về tin tức mới: “Cậu chưa đọc tin tức mới nhất đúng không, Hạ Thiên Tường có vợ chưa cưới rồi, là chị của cậu Tô Thanh Hà.”
/1174
|