Chương 801
“Tìm một tiệm cà phê gần nhà Mỹ Lan đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh.
“Vâng.” Phương Tấn tra vị trí của nhà Dương Mỹ Lan rồi khởi động xe.
Vì chính anh ta đã điều tra về chuyện Dương Thiên Thành nên đương nhiên biết mục đích hiện giờ của Tô Nhược Hân là gì.
Chiếc McLaren GT chầm chậm lái khỏi chung cư.
Tô Nhược Hân lấy điện thoại ra lần lượt gọi hai cuộc.
Một cuộc cô gọi cho phòng khám của Mạc Tử Đơn xin nghỉ tiếp.
Một cuộc cho Dương Thiên Thành.
Thật ra cô vốn không có số điện thoại của Dương Thiên Thành.
Cô chỉ có số của Dương Mỹ Lan, nhưng cô không thể hỏi cô ta về số điện thoại của Dương Thiên Thành được.
Tô Nhược Hân không muốn Dương Mỹ Lan biết chuyện trước khi tìm ra chân tướng.
May mắn thay, trong tài liệu mà Phương Tấn đưa cho có số điện thoại của Dương Thiên Thành.
Ai ngờ cô gọi lại chẳng có ai bắt máy.
Đến lần thứ hai vẫn không ai nhận.
Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, nếu Dương Thiên Thành cứ từ chối nhận cuộc gọi thế này thì e răng hôm nay cô sẽ không gặp được ông ta mất.
Đến lần thứ ba Tô Nhược Hân gọi điện thì Dương Thiên Thành mới chịu nghe máy: “Alo, ai đấy?” Hiển nhiên, ban nấy ông ta thấy số cô là số lạ nên không nhận.
“Chú Dương, cháu là Tô Nhược Hân đây, giờ chầu có thể gặp chú được không ạ?” Giờ phút này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận, hối hận vì đã không gọi điện hẹn gặp Dương Thiên Thành trước khi xuất phát.
Lỡ Dương Thiên Thành không chịu gặp cô vì không hẹn trước thì cũng dễ hiểu.
Cũng may, phía Dương Thiên Thành chỉ lưỡng lự chốc lát đã trả lời: “Được, cô quyết định chỗ gặp đi”.
“Hai mươi phút sau gặp tại quán cà phê gần nhà chú, được không ạ?”
“Được.’ Dương Thiên Thành vừa nói xong đã tắt rụp máy.
Cứ như thể nói thêm một từ nữa thôi cũng khiến ông ta mệt mỏi vậy.
Tô Nhược Hân nghe tiếng tút tút trong điện thoại, tâm trạng rối như tơ vò.
Nhất định Dương Thiên Thành đã đoán được Vì sao cô tìm gặp ông ta.
Hai mươi phút sau, Phương Tấn chở Tô Nhược Hân dừng xe lại.
Tô Nhược Hân từng tới quán cà phê gân nhà Dương Mỹ Lan nên biết cách bài trí và không gian ở đây khá đẹp.
Ngặt nỗi người cô phải gặp hôm nay lại không phải Dương Mỹ Lan.
Tô Nhược Hân xuống xe, chọn chỗ cạnh cửa sổ, cố gắng không gây chú ý quá nhiều.
Lúc ra khỏi nhà, cô đeo kính râm, ăn mặc cũng bình thường không khoa trương.
Mỗi khi gặp trưởng bối Cô sẽ ăn mặc thế này.
Càng quê mùa càng tốt, vì người lớn toàn thích những bộ quần áo bình dị như bộ cô đang mặc.
“Tìm một tiệm cà phê gần nhà Mỹ Lan đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh.
“Vâng.” Phương Tấn tra vị trí của nhà Dương Mỹ Lan rồi khởi động xe.
Vì chính anh ta đã điều tra về chuyện Dương Thiên Thành nên đương nhiên biết mục đích hiện giờ của Tô Nhược Hân là gì.
Chiếc McLaren GT chầm chậm lái khỏi chung cư.
Tô Nhược Hân lấy điện thoại ra lần lượt gọi hai cuộc.
Một cuộc cô gọi cho phòng khám của Mạc Tử Đơn xin nghỉ tiếp.
Một cuộc cho Dương Thiên Thành.
Thật ra cô vốn không có số điện thoại của Dương Thiên Thành.
Cô chỉ có số của Dương Mỹ Lan, nhưng cô không thể hỏi cô ta về số điện thoại của Dương Thiên Thành được.
Tô Nhược Hân không muốn Dương Mỹ Lan biết chuyện trước khi tìm ra chân tướng.
May mắn thay, trong tài liệu mà Phương Tấn đưa cho có số điện thoại của Dương Thiên Thành.
Ai ngờ cô gọi lại chẳng có ai bắt máy.
Đến lần thứ hai vẫn không ai nhận.
Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, nếu Dương Thiên Thành cứ từ chối nhận cuộc gọi thế này thì e răng hôm nay cô sẽ không gặp được ông ta mất.
Đến lần thứ ba Tô Nhược Hân gọi điện thì Dương Thiên Thành mới chịu nghe máy: “Alo, ai đấy?” Hiển nhiên, ban nấy ông ta thấy số cô là số lạ nên không nhận.
“Chú Dương, cháu là Tô Nhược Hân đây, giờ chầu có thể gặp chú được không ạ?” Giờ phút này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận, hối hận vì đã không gọi điện hẹn gặp Dương Thiên Thành trước khi xuất phát.
Lỡ Dương Thiên Thành không chịu gặp cô vì không hẹn trước thì cũng dễ hiểu.
Cũng may, phía Dương Thiên Thành chỉ lưỡng lự chốc lát đã trả lời: “Được, cô quyết định chỗ gặp đi”.
“Hai mươi phút sau gặp tại quán cà phê gần nhà chú, được không ạ?”
“Được.’ Dương Thiên Thành vừa nói xong đã tắt rụp máy.
Cứ như thể nói thêm một từ nữa thôi cũng khiến ông ta mệt mỏi vậy.
Tô Nhược Hân nghe tiếng tút tút trong điện thoại, tâm trạng rối như tơ vò.
Nhất định Dương Thiên Thành đã đoán được Vì sao cô tìm gặp ông ta.
Hai mươi phút sau, Phương Tấn chở Tô Nhược Hân dừng xe lại.
Tô Nhược Hân từng tới quán cà phê gân nhà Dương Mỹ Lan nên biết cách bài trí và không gian ở đây khá đẹp.
Ngặt nỗi người cô phải gặp hôm nay lại không phải Dương Mỹ Lan.
Tô Nhược Hân xuống xe, chọn chỗ cạnh cửa sổ, cố gắng không gây chú ý quá nhiều.
Lúc ra khỏi nhà, cô đeo kính râm, ăn mặc cũng bình thường không khoa trương.
Mỗi khi gặp trưởng bối Cô sẽ ăn mặc thế này.
Càng quê mùa càng tốt, vì người lớn toàn thích những bộ quần áo bình dị như bộ cô đang mặc.
/1174
|