Chương 799
Anh vẫn còn muốn tiếp tục.
Nếu không trong đầu anh đều nghĩ về làn da mịn màng của cô gái kia là cứ muốn được chạm vào mãi không tách ra được.
Nhưng đây là cách nghĩ của bản thân Hạ Thiên Tường.
Kết quả lại là Tô Nhược Hân xoa bóp một lúc thì Hạ Thiên Tường đã chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông đang ngủ này trông đặc biệt vô hại. HH Khiến Tô Nhược Hân cũng thở phào một hơi, cô lập tức đi tắt đèn rồi vùi vào lòng Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân cũng đã ngủ.
Chỉ muốn ngủ bên cạnh anh, giúp anh có thể ngủ ngon giấc.
Nếu không chỉ cần nghĩ đến bốn chữ “sống không bằng chết” trong máy tính anh thì cô lại không khỏi lo lắng.
Không biết câu nói đó đại diện cho thứ gì, cho nên bây giờ Tô Nhược Hân chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Giúp anh có thể ngủ một giấc yên lành.
Đêm khuya tĩnh lặng như nước.
Thời gian chìm vào giấc ngủ trôi qua mau.
Như thể chỉ cần chớp mắt là trời đã sáng.
Cô thức giấc, tỉnh thần vô cùng sảng khoái.
Có điều trên giường đâu còn bóng dáng Hạ Thiên Tường nữa.
Anh đã thức giấc từ lâu.
Bởi vì cô ngửi được mùi thơm của bữa sáng.
Cô mặc bộ quần áo ngủ xông ra ngoài, quả nhiên người đàn ông đang làm bữa sáng trong bếp.
“Hạ Thiên Tường, đêm qua ngủ có ngon không?” Tô Nhược Hân chạy đến, cảm nhận hơi ấm cơ thể của anh.
Bắt đầu từ tối hôm qua cô đã âm thầm thề răng phải chăm lo cho giấc ngủ của anh.
Cái gì mà sống không bằng chết, có thể cút bao xa thì cút bao xa, cô không tin những thứ này.
“Ừm, lâu lắm rồi không ngủ ngon đến vậy.
Hạ Thiên Tường nói thật lòng, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tô Nhược Hân: “Nhưng mà hiểm khi có lại giấc ngủ ngon.”
Ánh mắt đó của anh chắc chắn đầy ẩn ý sâu xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ lên: “Sau này tối nào em cũng sẽ xoa bóp cho anh, bảo đảm ngày nào anh cũng có thể ngủ ngon giấc, có điều anh nỡ bỏ công việc sao?” Hi “Chỉ là xoa bóp hình như vẫn chưa đủ thì phải.” Khoé môi Hạ Thiên Tường cong lên nhìn Tô Nhược Hân.
Nắm đấm của Tô Nhược Hân hướng về phía anh: “Muốn em ngủ cùng với anh có đúng không?”
Đương nhiên hỏi xong thì cô muốn cắn ngay vào lưỡi mình, cô hỏi như vậy thật sự vô tư quá rồi, sao không giữ ý hơn một chút chứ.
“Không ngủ cùng cũng được, anh chỉ là ngủ không sâu giấc thôi, dù gì cũng đã quen với nó rồi.”
Anh vẫn còn muốn tiếp tục.
Nếu không trong đầu anh đều nghĩ về làn da mịn màng của cô gái kia là cứ muốn được chạm vào mãi không tách ra được.
Nhưng đây là cách nghĩ của bản thân Hạ Thiên Tường.
Kết quả lại là Tô Nhược Hân xoa bóp một lúc thì Hạ Thiên Tường đã chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông đang ngủ này trông đặc biệt vô hại. HH Khiến Tô Nhược Hân cũng thở phào một hơi, cô lập tức đi tắt đèn rồi vùi vào lòng Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân cũng đã ngủ.
Chỉ muốn ngủ bên cạnh anh, giúp anh có thể ngủ ngon giấc.
Nếu không chỉ cần nghĩ đến bốn chữ “sống không bằng chết” trong máy tính anh thì cô lại không khỏi lo lắng.
Không biết câu nói đó đại diện cho thứ gì, cho nên bây giờ Tô Nhược Hân chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon bên cạnh Hạ Thiên Tường.
Giúp anh có thể ngủ một giấc yên lành.
Đêm khuya tĩnh lặng như nước.
Thời gian chìm vào giấc ngủ trôi qua mau.
Như thể chỉ cần chớp mắt là trời đã sáng.
Cô thức giấc, tỉnh thần vô cùng sảng khoái.
Có điều trên giường đâu còn bóng dáng Hạ Thiên Tường nữa.
Anh đã thức giấc từ lâu.
Bởi vì cô ngửi được mùi thơm của bữa sáng.
Cô mặc bộ quần áo ngủ xông ra ngoài, quả nhiên người đàn ông đang làm bữa sáng trong bếp.
“Hạ Thiên Tường, đêm qua ngủ có ngon không?” Tô Nhược Hân chạy đến, cảm nhận hơi ấm cơ thể của anh.
Bắt đầu từ tối hôm qua cô đã âm thầm thề răng phải chăm lo cho giấc ngủ của anh.
Cái gì mà sống không bằng chết, có thể cút bao xa thì cút bao xa, cô không tin những thứ này.
“Ừm, lâu lắm rồi không ngủ ngon đến vậy.
Hạ Thiên Tường nói thật lòng, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tô Nhược Hân: “Nhưng mà hiểm khi có lại giấc ngủ ngon.”
Ánh mắt đó của anh chắc chắn đầy ẩn ý sâu xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ lên: “Sau này tối nào em cũng sẽ xoa bóp cho anh, bảo đảm ngày nào anh cũng có thể ngủ ngon giấc, có điều anh nỡ bỏ công việc sao?” Hi “Chỉ là xoa bóp hình như vẫn chưa đủ thì phải.” Khoé môi Hạ Thiên Tường cong lên nhìn Tô Nhược Hân.
Nắm đấm của Tô Nhược Hân hướng về phía anh: “Muốn em ngủ cùng với anh có đúng không?”
Đương nhiên hỏi xong thì cô muốn cắn ngay vào lưỡi mình, cô hỏi như vậy thật sự vô tư quá rồi, sao không giữ ý hơn một chút chứ.
“Không ngủ cùng cũng được, anh chỉ là ngủ không sâu giấc thôi, dù gì cũng đã quen với nó rồi.”
/1174
|