Chương 795
Hạ Thiên Tường giơ ngón tay rõ khớp xương, dịu dàng vuốt gương mặt của cô: “Đây là màn hình chờ đấy, anh tự ngắm bản thân thế chẳng phải ý chỉ anh đây rất tự luyến sao?”
“Phụt” Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Được thôi, anh có lý”
ờ có thể để hình của em mà, để hình chụp chung của hai ta cũng được.”
“Thật ra màn hình.
“Để đi, em muốn xem.” Tô Nhược Hân sĩ mê cười nói.
Đúng vậy, cô ngay lúc này đang mang vẻ mặt mê trai vô cùng.
Tuyệt đối cô không thể để Hạ Thiên Tường phát hiện ra đáy lòng mình đang nổi sóng dữ ngay lúc này.
Miếng ngọc.
Sống không bằng chết.
Kề cận Hạ Thiên Tường như vậy khiến cô một lần nữa cảm nhận được cơ thể của anh, sau đó lập tức đưa ra kết luận, cơ thể người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh.
Cho nên cô càng không hiểu câu nói hiển thị trên màn hình laptop vừa rôi có ý nghĩa gì.
Càng không hiểu thì càng lo lắng, càng muốn tìm ra nguyên nhân hơn.
Không biết người nói chuyện với Hạ Thiên Tường trong máy tính là ai, vậy cô chỉ có thể bắt đầu ra tay từ Hạ Thiên Tường mà thôi.
“Được, anh để luôn.” Sau đó Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, đứng dậy rời đi.
Nhưng hướng đi của anh lại là.. là phòng ngủ của cô: “Hạ Thiên Tường, anh vào phòng ngủ của em làm gì vậy?”
“Đặt ảnh màn hình chờ”
“Laptop của anh đang ở đây.” Tô Nhược Hân chỉ vào máy tính của anh đang nằm trên đùi mình, cô bị anh xoay mòng mòng đến choáng váng luôn rôi.
“Ồ, anh bảo rồi anh không tự luyến, cho nên ảnh của anh đương nhiên sẽ không đặt trong máy tính của anh.”
“Anh… anh không được động vào máy tính của em.” Cuối cùng Tô Nhược Hân mới muộn màng nhận ra, lý do người đàn ông này đi về phòng cô là muốn đặt ảnh của mình thành màn hình chờ trong máy tính của cô.
Thật là, không kịp nữa rồi.
Hạ Thiên Tường đã vào được phòng cô, lúc cô đuổi theo vào trong thì máy tính đã được khởi động.
Sau đó, anh bật trình duyệt web rồi mở mail của cô lên, thoắt cái từng bức ảnh một đã được tải về thư mục trong máy tính của cô.
Sau đó lập tức biến thành màn hình chờ.
Lần này quả nhiên đều là ảnh của người đàn ông kia, không bức nào có Tô Nhược Hân cả.
“Anh… Anh đang..” Hành động này có hơi vô liêm sỉ.
“Những lúc rảnh rỗi ngẩn ngơ thì nhìn màn hình chờ đi”
Hạ Thiên Tường giơ ngón tay rõ khớp xương, dịu dàng vuốt gương mặt của cô: “Đây là màn hình chờ đấy, anh tự ngắm bản thân thế chẳng phải ý chỉ anh đây rất tự luyến sao?”
“Phụt” Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Được thôi, anh có lý”
ờ có thể để hình của em mà, để hình chụp chung của hai ta cũng được.”
“Thật ra màn hình.
“Để đi, em muốn xem.” Tô Nhược Hân sĩ mê cười nói.
Đúng vậy, cô ngay lúc này đang mang vẻ mặt mê trai vô cùng.
Tuyệt đối cô không thể để Hạ Thiên Tường phát hiện ra đáy lòng mình đang nổi sóng dữ ngay lúc này.
Miếng ngọc.
Sống không bằng chết.
Kề cận Hạ Thiên Tường như vậy khiến cô một lần nữa cảm nhận được cơ thể của anh, sau đó lập tức đưa ra kết luận, cơ thể người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh.
Cho nên cô càng không hiểu câu nói hiển thị trên màn hình laptop vừa rôi có ý nghĩa gì.
Càng không hiểu thì càng lo lắng, càng muốn tìm ra nguyên nhân hơn.
Không biết người nói chuyện với Hạ Thiên Tường trong máy tính là ai, vậy cô chỉ có thể bắt đầu ra tay từ Hạ Thiên Tường mà thôi.
“Được, anh để luôn.” Sau đó Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, đứng dậy rời đi.
Nhưng hướng đi của anh lại là.. là phòng ngủ của cô: “Hạ Thiên Tường, anh vào phòng ngủ của em làm gì vậy?”
“Đặt ảnh màn hình chờ”
“Laptop của anh đang ở đây.” Tô Nhược Hân chỉ vào máy tính của anh đang nằm trên đùi mình, cô bị anh xoay mòng mòng đến choáng váng luôn rôi.
“Ồ, anh bảo rồi anh không tự luyến, cho nên ảnh của anh đương nhiên sẽ không đặt trong máy tính của anh.”
“Anh… anh không được động vào máy tính của em.” Cuối cùng Tô Nhược Hân mới muộn màng nhận ra, lý do người đàn ông này đi về phòng cô là muốn đặt ảnh của mình thành màn hình chờ trong máy tính của cô.
Thật là, không kịp nữa rồi.
Hạ Thiên Tường đã vào được phòng cô, lúc cô đuổi theo vào trong thì máy tính đã được khởi động.
Sau đó, anh bật trình duyệt web rồi mở mail của cô lên, thoắt cái từng bức ảnh một đã được tải về thư mục trong máy tính của cô.
Sau đó lập tức biến thành màn hình chờ.
Lần này quả nhiên đều là ảnh của người đàn ông kia, không bức nào có Tô Nhược Hân cả.
“Anh… Anh đang..” Hành động này có hơi vô liêm sỉ.
“Những lúc rảnh rỗi ngẩn ngơ thì nhìn màn hình chờ đi”
/1174
|