Chương 792
Nếu không, cô thật sự không cam tâm.
Thậm chí lúc này Tô Nhược Hân còn nghĩ, năm lớp mười hai của cô thật sự có quá nhiều bấp bênh.
Đầu tiên là suýt chút nữa đã chín phần chết một phần sống chết cùng Hạ Thiên Tường, Sau đó trước kỳ thi đại học cô lại bị thương nặng, bỏ lỡ kỳ thi một môn, cũng lỡ mất điểm một môn, cuối cùng thì lại bị người ta thay đổi nguyện vọng vào trường mình hăng mong muốn.
Đúng vậy, Dương Thiên Thành là ba của Dương Mỹ Lan, chắc chắn là người của mình.
Trong nhóm lớp, có mấy bạn học an ủi Dương Mỹ Lan trước giờ kỳ thi đại học vấn luôn như thế.
Có người bình thường học rất giỏi nhưng đến lúc thi đại học lại hỏng bét, có những người bình thường học rất kém nhưng đến khi thi lại phát huy cực kỳ tốt.
Đăng ký nguyện vọng lại là một môn nghệ thuật sống.
Kể ra tất cả đều là cảm giác của số phận.
Tô Nhược Hân ngãm lại bản thân mình, có phải số phận của cô quá tệ rồi không.
Vận may cũng rất kém nữa.
Nghĩ lại thì rất ấm ức.
Sau đó Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, kể từ khi em quen biết anh, em luôn gặp đen đủi, không phải suýt chút nữa mất mạng thì là gặp rất nhiều chuyện xui xẻo trong việc thi đại học, lại bỏ lỡ điểm một môn, lại lỡ mất trường đại học mình hằng mong ước. Hạ Thiên Tường, tất cả đều tại anh.”
Tô Nhược Hân đang ngồi trên sofa, cô thật sự rất ấm ức.
Rất ấm ức.
“Anh nấu bữa sáng và bữa tối trong một tháng để bồi thường cho em, em thấy sao?”
Người đàn ông trong phòng bếp quay đầu lại rồi nghiêm túc hỏi cô..
“Không cần, sáng nào anh rảnh thì đến một chỗ với em nhé. Tô Nhược Hân không cần ngày nào Hạ Thiên Tường cũng nấu cơm cho mình.
Thời gian của anh rất quý giá.
Một người có thể kiếm được mấy tỷ một phút, ngày nào cũng nấu cơm cho cô đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, cô thấy ăn cơm chị Chiêm nấu vấn thấy dễ chịu hơn.
“Sáng mai nhé?”
“Sáng mai em có việc cần phải làm rồi, không được.” Ngày mai nhất định Tô Nhược Hân phải gặp được Dương Thiên Thành.
Nếu như không phải là do bây giờ đã quá muộn, hẹn gặp Dương Thiên Thành vào giờ này mất lịch sự thì cô cũng muốn hẹn ông ta ngay bây giờ rồi.
Cố chịu một buổi tối không biết được đáp án, cô nghĩ đêm nay chắc mình sẽ không ngủ được mất.
Càng nghĩ Tô Nhược Hân càng không hiểu tại sao Dương Thiên Thành lại làm như thế, cô càng tò mò. HH Trong nhóm lớp, Dương Mỹ Lan vẫn còn đang càm ràm với đám bạn học về chuyện đăng ký nguyện vọng vào trường đại học Đồng.
Tô Nhược Hân thoát khỏi nhóm lớp, sau đó cô mở cuộc thoại với Dương Mỹ Lan.
Mấy chục tin nhắn.
Kết quả, cô đều không trả lời.
Thế nên Dương Mỹ Lan mới không chịu nổi mà càm ràm ở trong nhóm lớp.
Nếu không, cô thật sự không cam tâm.
Thậm chí lúc này Tô Nhược Hân còn nghĩ, năm lớp mười hai của cô thật sự có quá nhiều bấp bênh.
Đầu tiên là suýt chút nữa đã chín phần chết một phần sống chết cùng Hạ Thiên Tường, Sau đó trước kỳ thi đại học cô lại bị thương nặng, bỏ lỡ kỳ thi một môn, cũng lỡ mất điểm một môn, cuối cùng thì lại bị người ta thay đổi nguyện vọng vào trường mình hăng mong muốn.
Đúng vậy, Dương Thiên Thành là ba của Dương Mỹ Lan, chắc chắn là người của mình.
Trong nhóm lớp, có mấy bạn học an ủi Dương Mỹ Lan trước giờ kỳ thi đại học vấn luôn như thế.
Có người bình thường học rất giỏi nhưng đến lúc thi đại học lại hỏng bét, có những người bình thường học rất kém nhưng đến khi thi lại phát huy cực kỳ tốt.
Đăng ký nguyện vọng lại là một môn nghệ thuật sống.
Kể ra tất cả đều là cảm giác của số phận.
Tô Nhược Hân ngãm lại bản thân mình, có phải số phận của cô quá tệ rồi không.
Vận may cũng rất kém nữa.
Nghĩ lại thì rất ấm ức.
Sau đó Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, kể từ khi em quen biết anh, em luôn gặp đen đủi, không phải suýt chút nữa mất mạng thì là gặp rất nhiều chuyện xui xẻo trong việc thi đại học, lại bỏ lỡ điểm một môn, lại lỡ mất trường đại học mình hằng mong ước. Hạ Thiên Tường, tất cả đều tại anh.”
Tô Nhược Hân đang ngồi trên sofa, cô thật sự rất ấm ức.
Rất ấm ức.
“Anh nấu bữa sáng và bữa tối trong một tháng để bồi thường cho em, em thấy sao?”
Người đàn ông trong phòng bếp quay đầu lại rồi nghiêm túc hỏi cô..
“Không cần, sáng nào anh rảnh thì đến một chỗ với em nhé. Tô Nhược Hân không cần ngày nào Hạ Thiên Tường cũng nấu cơm cho mình.
Thời gian của anh rất quý giá.
Một người có thể kiếm được mấy tỷ một phút, ngày nào cũng nấu cơm cho cô đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, cô thấy ăn cơm chị Chiêm nấu vấn thấy dễ chịu hơn.
“Sáng mai nhé?”
“Sáng mai em có việc cần phải làm rồi, không được.” Ngày mai nhất định Tô Nhược Hân phải gặp được Dương Thiên Thành.
Nếu như không phải là do bây giờ đã quá muộn, hẹn gặp Dương Thiên Thành vào giờ này mất lịch sự thì cô cũng muốn hẹn ông ta ngay bây giờ rồi.
Cố chịu một buổi tối không biết được đáp án, cô nghĩ đêm nay chắc mình sẽ không ngủ được mất.
Càng nghĩ Tô Nhược Hân càng không hiểu tại sao Dương Thiên Thành lại làm như thế, cô càng tò mò. HH Trong nhóm lớp, Dương Mỹ Lan vẫn còn đang càm ràm với đám bạn học về chuyện đăng ký nguyện vọng vào trường đại học Đồng.
Tô Nhược Hân thoát khỏi nhóm lớp, sau đó cô mở cuộc thoại với Dương Mỹ Lan.
Mấy chục tin nhắn.
Kết quả, cô đều không trả lời.
Thế nên Dương Mỹ Lan mới không chịu nổi mà càm ràm ở trong nhóm lớp.
/1174
|