Chương 780
Nhưng anh Thành không dám hỏi, Tô Nhược Hân lại dám, hơn nữa giọng điệu còn rất chắc chắn.
Cho dù anh Sang chưa trả lời, cô cũng biết chắc thuốc mình kê có tác dụng.
Sắc mặt của Trần Sang từ u ám nhanh chóng trở thành màu gan heo, gương mặt điển trai hơi cúi xuống, nhỏ tiếng đáp: “Ừm.”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?” Cô không hề muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một phút một giây nào nữa, Trần Sang đã hứa với cô, chỉ cần cô có thể chữa khỏi bệnh, anh ta sẽ thả cô đi “Được, cô đi với anh ta, nhưng phải nhớ thuôc hàng ngày của tôi.” Trân Sang nói rồi ánh mắt nhìn ra trước cửa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Nhược Hân nương theo tâm mắt anh ta nhìn qua đó, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cả ngày hôm nay, người đàn ông luôn lởn vởn trong tâm trí cô, anh đã đến rồi.
“Nhược Hân.” Ánh mắt người đàn ông nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, giọng nói trâm khàn vang lên bên tai cô như mê hoặc, khiến cô khó khăn cất bước ngay cả đi đường cũng chắng biết.
Sau đó trông thấy Hạ Thiên Tường đi vòng qua Hạ Sâm, lướt qua Anna, vượt qua Trần Sang, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đưa qua: “Nhược Hân, anh đưa em về nhà “
“Không…” Nhìn bàn tay trước mặt, Tô Nhược Hân hoàn hồn ngay lập tức, bông nhiên không ngừng lùi vê sau, mãi đến khi không còn đường lui cô tựa lưng vào vách tường mới bất đắc dĩ dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường khẽ quát: “Em không vê với anh đâu. Hạ Thiên Tường, em không muốn nhìn thấy anh nữa, em phải đến đại học Đồng, em cứ phải học ở đại học Đồng đấy.”
“Cô Tô, anh Hạ đã điều tra chuyện đổi điểm đại học Đồng và đại học Trung Ương rồi, là do người khác làm không liên quan đến anh ấy.” Ngoài cửa, Phương Tấn cũng bước vào.
Hiến nhiên Hạ Thiên Tường và Phương Tẩn đã đến từ sớm, chẳng qua chờ Hạ Sâm dạy dỗ Anna xong mới xuất hiện mà thôi.
“Tôi không tin, anh lừa tôi, các người lừa tôi, là do Hạ Thiên Tường làm, anh ấy không muốn tôi đến thành phố B phải không?”
Vì muốn giữ cô ở lại thành phố T, Hạ Thiên Tường thật sự không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tính tình độc chiêm này của anh chỉ khiến cô sợ hãi, khiển cô hoảng loạn “Cô Tô, thật sự không phải do anh Hạ làm, nếu cô không tin bây giờ tôi sẽ giao hết những gì đã điều tra được cho anh.”
“Phương Tấn, cậu ra ngoài đi.”
Hạ Thiên Tường lạnh lùng khẽ quát, thấy tâm trạng Tô Nhược Hân kích động, vẻ mặt anh đau lòng khó nói thành lời.
Dáng vẻ bị thương của cô gái như cánh bướm ngấm nước mưa làm thế nào cũng không bay lên được, giờ phút này này đau buồn đến vậy.
“Nhược Hân, em về nhà với anh trước, sau đó em muốn xử lý anh thế nào ñ cũng được, chúng ta về nhà trước được không em?”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, Hạ Sâm kinh ngạc, Phương Tấn hết hồn, Trần Sang cũng ngạc nhiên, tất cả mọi người ở hiện trường đều giật mình Hạ Thiên Tường vui buồn thất thường trong truyền thuyết, vậy mà lại nói với Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt mọi người.
Nếu không phải gương mặt vô cùng điển trai của anh đang ở đây, ai cũng phải nghi ngờ liệu người này có phải Hạ Thiên Tường hay không.
Nhưng anh đã nói như vậy đấy.
Nhưng anh Thành không dám hỏi, Tô Nhược Hân lại dám, hơn nữa giọng điệu còn rất chắc chắn.
Cho dù anh Sang chưa trả lời, cô cũng biết chắc thuốc mình kê có tác dụng.
Sắc mặt của Trần Sang từ u ám nhanh chóng trở thành màu gan heo, gương mặt điển trai hơi cúi xuống, nhỏ tiếng đáp: “Ừm.”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?” Cô không hề muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một phút một giây nào nữa, Trần Sang đã hứa với cô, chỉ cần cô có thể chữa khỏi bệnh, anh ta sẽ thả cô đi “Được, cô đi với anh ta, nhưng phải nhớ thuôc hàng ngày của tôi.” Trân Sang nói rồi ánh mắt nhìn ra trước cửa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Nhược Hân nương theo tâm mắt anh ta nhìn qua đó, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cả ngày hôm nay, người đàn ông luôn lởn vởn trong tâm trí cô, anh đã đến rồi.
“Nhược Hân.” Ánh mắt người đàn ông nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, giọng nói trâm khàn vang lên bên tai cô như mê hoặc, khiến cô khó khăn cất bước ngay cả đi đường cũng chắng biết.
Sau đó trông thấy Hạ Thiên Tường đi vòng qua Hạ Sâm, lướt qua Anna, vượt qua Trần Sang, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đưa qua: “Nhược Hân, anh đưa em về nhà “
“Không…” Nhìn bàn tay trước mặt, Tô Nhược Hân hoàn hồn ngay lập tức, bông nhiên không ngừng lùi vê sau, mãi đến khi không còn đường lui cô tựa lưng vào vách tường mới bất đắc dĩ dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường khẽ quát: “Em không vê với anh đâu. Hạ Thiên Tường, em không muốn nhìn thấy anh nữa, em phải đến đại học Đồng, em cứ phải học ở đại học Đồng đấy.”
“Cô Tô, anh Hạ đã điều tra chuyện đổi điểm đại học Đồng và đại học Trung Ương rồi, là do người khác làm không liên quan đến anh ấy.” Ngoài cửa, Phương Tấn cũng bước vào.
Hiến nhiên Hạ Thiên Tường và Phương Tẩn đã đến từ sớm, chẳng qua chờ Hạ Sâm dạy dỗ Anna xong mới xuất hiện mà thôi.
“Tôi không tin, anh lừa tôi, các người lừa tôi, là do Hạ Thiên Tường làm, anh ấy không muốn tôi đến thành phố B phải không?”
Vì muốn giữ cô ở lại thành phố T, Hạ Thiên Tường thật sự không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tính tình độc chiêm này của anh chỉ khiến cô sợ hãi, khiển cô hoảng loạn “Cô Tô, thật sự không phải do anh Hạ làm, nếu cô không tin bây giờ tôi sẽ giao hết những gì đã điều tra được cho anh.”
“Phương Tấn, cậu ra ngoài đi.”
Hạ Thiên Tường lạnh lùng khẽ quát, thấy tâm trạng Tô Nhược Hân kích động, vẻ mặt anh đau lòng khó nói thành lời.
Dáng vẻ bị thương của cô gái như cánh bướm ngấm nước mưa làm thế nào cũng không bay lên được, giờ phút này này đau buồn đến vậy.
“Nhược Hân, em về nhà với anh trước, sau đó em muốn xử lý anh thế nào ñ cũng được, chúng ta về nhà trước được không em?”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, Hạ Sâm kinh ngạc, Phương Tấn hết hồn, Trần Sang cũng ngạc nhiên, tất cả mọi người ở hiện trường đều giật mình Hạ Thiên Tường vui buồn thất thường trong truyền thuyết, vậy mà lại nói với Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt mọi người.
Nếu không phải gương mặt vô cùng điển trai của anh đang ở đây, ai cũng phải nghi ngờ liệu người này có phải Hạ Thiên Tường hay không.
Nhưng anh đã nói như vậy đấy.
/1174
|