Chương 777
Tô Nhược Hân gửi tin nhắn xong, lập tức bấm số điện thoại của Phương Tấn Trí nhớ của cô rất tốt, hơn nữa còn vô cùng mẫn cảm với những con số, chỉ cần gọi vài lần là cô có thể nhớ kỹ số điện thoại của người quen.
Cô không muốn gọi cho Hạ Thiên Tường, bây giờ cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.
Ngay cả khi bình tính suy nghĩ lại, biết anh chỉ muốn trói cô lại bên mình chứ không hề muốn hại cô, thì cô vẫn không tha thứ cho anh.
Trong chốc lát cô không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô cần có thời gian Mà cần thời gian bao lâu thì chính bản thân cô cũng không biết Hoặc là rất lâu, cũng có thể thật nhanh, tùy theo tâm trạng.
Phương Tấn chắc hản đã nhìn thấy đơn thuốc mà Tô Nhược Hân vừa gửi qua nên anh ta băt máy ngay lập tức: “Cô Tô, có thật là cô không?”
Chỉ nhìn đơn thuốc thôi, anh ta quả thật không thể chắc chăn.
Bởi vì đó số điện thoại lạ mà anh ta chưa từng thấy qua.
Vì vậy, bây giờ Phương Tấn muốn nghe thử giọng của Tô Nhược Hân Tô Nhược Hân hít vào một hơi thật sâu, lúc này ở một nơi xa lạ không quen thuộc nghe thấy giọng nói của Phương Tấn khiến cô cảm thấy vô cùng thân thương, ánh mắt lướt qua Trần Sang bên cạnh, bây giờ anh ta đang đứng im lặng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân, anh ta có thể tiến tới cướp lấy điện thoại của cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, anh ta sẽ không cho phép cô gọi điện thoại quá một phút.
Hiện giờ anh ta và cô còn đối địch nhau.
Một người muốn chữa bệnh, người kia muốn giữ cái mạng nhỏ Anh ta là vế trước, cô là vế sau “Phương Tấn, tôi rất ốn không có chuyện gì đâu, chỉ có điều tôi vừa cãi nhau với Hạ Thiên Tường nên hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, nhưng tôi đã gặp một bệnh nhân và muốn chữa trị cho anh ta. Anh hãy đi bốc thuốc theo đơn thuốc tôi vừa gửi cho anh rồi nấu nó thành nước thuốc, đặt trên băng ghế ở trạm xe buýt cạnh bệnh viện Bác Ái. Ừm, anh không được phép dùng thuốc này để truy tìm tung tích của tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Tô Nhược Hân nói xong bèn tiện †ay cúp máy.
Thậm chí còn không đợi Phương Tấn đáp lại đã cúp máy rồi Bởi vì cô đã thấy Trần Sang khẽ giơ cánh tay lên Nếu quá một phút mà cô còn không gác máy, anh ta sẽ ra tay Mặc dù từ đầu đến cuối cô không báo cho Phương Tấn biết vê Trân Sang và Anna, nhưng chỉ cần cô tiếp tục nói chuyện, Phương Tấn sẽ lập tức định vị được vị trí của chiếc điện thoại.
Cô muốn giữ cái mạng nhỏ, mà Trần Sang trông có vẻ cũng rất sợ chết.
“Anh sợ Hạ Thiên Tường ư?” Đưa điện thoại lại cho Trân Sang, Tô Nhược Hân hỏi thẳng.
Dù sao cô cũng đã xóa đơn thuốc rồi.
€ô không sợ Trần Sang nhìn thấy đơn thuốc mà cô viết, bởi vì Trân Sang có nhìn thấy cũng vô ích, mỗi ngày một đơn, sau này ngày nào cũng thay đổi đơn thuốc, người ngoài ngành nhìn thấy cũng không thể hiểu được Tuy nhiên, nếu Trân Sang mang đơn thuốc của cô đến bác sĩ trung y để nghiên cứu kỹ lưỡng thì vẫn có thế tìm ra hướng cô chữa bệnh cho anh ta Đến lúc đó, cô sẽ không còn là nữ hoàng nữa.
Như thế sao được.
Đối với người đầu tiên dám cướp cô đi, cô không định dễ dàng buông tha như thế.
Cô không muốn trở thành một người xấu, nhưng cũng không muốn trở thành người tốt gì cả.
Dâu sao người ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng không đụng chạm đến người ta, nếu ai đụng đến cô, cô chắc chắn sẽ đụng lại họ.
Bây giờ cô không lấy oán báo oán đã coi như rất tốt rồi, cô là đang lấy đức báo oán.
Tô Nhược Hân gửi tin nhắn xong, lập tức bấm số điện thoại của Phương Tấn Trí nhớ của cô rất tốt, hơn nữa còn vô cùng mẫn cảm với những con số, chỉ cần gọi vài lần là cô có thể nhớ kỹ số điện thoại của người quen.
Cô không muốn gọi cho Hạ Thiên Tường, bây giờ cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.
Ngay cả khi bình tính suy nghĩ lại, biết anh chỉ muốn trói cô lại bên mình chứ không hề muốn hại cô, thì cô vẫn không tha thứ cho anh.
Trong chốc lát cô không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô cần có thời gian Mà cần thời gian bao lâu thì chính bản thân cô cũng không biết Hoặc là rất lâu, cũng có thể thật nhanh, tùy theo tâm trạng.
Phương Tấn chắc hản đã nhìn thấy đơn thuốc mà Tô Nhược Hân vừa gửi qua nên anh ta băt máy ngay lập tức: “Cô Tô, có thật là cô không?”
Chỉ nhìn đơn thuốc thôi, anh ta quả thật không thể chắc chăn.
Bởi vì đó số điện thoại lạ mà anh ta chưa từng thấy qua.
Vì vậy, bây giờ Phương Tấn muốn nghe thử giọng của Tô Nhược Hân Tô Nhược Hân hít vào một hơi thật sâu, lúc này ở một nơi xa lạ không quen thuộc nghe thấy giọng nói của Phương Tấn khiến cô cảm thấy vô cùng thân thương, ánh mắt lướt qua Trần Sang bên cạnh, bây giờ anh ta đang đứng im lặng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân, anh ta có thể tiến tới cướp lấy điện thoại của cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, anh ta sẽ không cho phép cô gọi điện thoại quá một phút.
Hiện giờ anh ta và cô còn đối địch nhau.
Một người muốn chữa bệnh, người kia muốn giữ cái mạng nhỏ Anh ta là vế trước, cô là vế sau “Phương Tấn, tôi rất ốn không có chuyện gì đâu, chỉ có điều tôi vừa cãi nhau với Hạ Thiên Tường nên hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, nhưng tôi đã gặp một bệnh nhân và muốn chữa trị cho anh ta. Anh hãy đi bốc thuốc theo đơn thuốc tôi vừa gửi cho anh rồi nấu nó thành nước thuốc, đặt trên băng ghế ở trạm xe buýt cạnh bệnh viện Bác Ái. Ừm, anh không được phép dùng thuốc này để truy tìm tung tích của tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Tô Nhược Hân nói xong bèn tiện †ay cúp máy.
Thậm chí còn không đợi Phương Tấn đáp lại đã cúp máy rồi Bởi vì cô đã thấy Trần Sang khẽ giơ cánh tay lên Nếu quá một phút mà cô còn không gác máy, anh ta sẽ ra tay Mặc dù từ đầu đến cuối cô không báo cho Phương Tấn biết vê Trân Sang và Anna, nhưng chỉ cần cô tiếp tục nói chuyện, Phương Tấn sẽ lập tức định vị được vị trí của chiếc điện thoại.
Cô muốn giữ cái mạng nhỏ, mà Trần Sang trông có vẻ cũng rất sợ chết.
“Anh sợ Hạ Thiên Tường ư?” Đưa điện thoại lại cho Trân Sang, Tô Nhược Hân hỏi thẳng.
Dù sao cô cũng đã xóa đơn thuốc rồi.
€ô không sợ Trần Sang nhìn thấy đơn thuốc mà cô viết, bởi vì Trân Sang có nhìn thấy cũng vô ích, mỗi ngày một đơn, sau này ngày nào cũng thay đổi đơn thuốc, người ngoài ngành nhìn thấy cũng không thể hiểu được Tuy nhiên, nếu Trân Sang mang đơn thuốc của cô đến bác sĩ trung y để nghiên cứu kỹ lưỡng thì vẫn có thế tìm ra hướng cô chữa bệnh cho anh ta Đến lúc đó, cô sẽ không còn là nữ hoàng nữa.
Như thế sao được.
Đối với người đầu tiên dám cướp cô đi, cô không định dễ dàng buông tha như thế.
Cô không muốn trở thành một người xấu, nhưng cũng không muốn trở thành người tốt gì cả.
Dâu sao người ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng không đụng chạm đến người ta, nếu ai đụng đến cô, cô chắc chắn sẽ đụng lại họ.
Bây giờ cô không lấy oán báo oán đã coi như rất tốt rồi, cô là đang lấy đức báo oán.
/1174
|