CHƯƠNG 740
“Không, đã tốt rồi.”
“Vậy tại sao anh không ăn?”
“Anh nhìn em ăn.”
Tô Nhược Hân đoạt lấy đôi đũa của Hạ Thiên Tường và đập lên mu bàn tay của anh: “Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Được, anh ăn đây.” Lúc này, Hạ Thiên Tường mới cầm đũa lên, cùng ăn với Tô Nhược Hân.
Có điều, so với Tô Nhược Hân ăn rất nhanh, Hạ Thiên Tường lại là quý ông tuyệt đối. Nói chung trên đời này cũng chỉ có anh có thể ăn thành tướng ăn vô cùng tao nhã như vậy.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường ăn, tốc độ lại giảm xuống, sau đó quan sát mọi hành động của anh. Anh không còn dáng vẻ nhạt như nước ốc, không có chút phản ứng nào như trước nữa: “Anh ăn ngon nhỉ?”
“Ừ.”
“Có phải bây giờ cho dù chỉ ăn cơm, anh cũng thấy ngon không?”
“Ừ.”
“Hạ Thiên Tường, dù sao cũng sẽ điều tra ra được người kia thôi. Còn nữa, bây giờ không phải ai cũng có thể dễ dàng tổn thương tới em.” Cô suy đoán về lý do anh muốn chia tay với cô rất nhiều ngày.
Một lý do thích hợp nhất trong đầu cô chính là người đàn ông này rất có thể lo lắng cô thành người của anh, sau đó sẽ có sát thủ tới hại cô giống như làm hại anh, hoặc xem cô thành điểm yếu của anh, cướp cô đi để uy hiếp anh.
Anh không muốn cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chắc chắn là vậy.
“Tốc độ của em rất nhanh.” Sáng sớm Phương Tấn nói xong, anh đã đích thân mở ra video giám sát của khách sạn lớn Kaiwitt, quả nhiên nhìn thấy được Tô Nhược Hân lập tức vượt qua Phương Tấn với tốc độ giống như tên lửa vậy.
“Anh biết thì tốt rồi. Cho dù là Phương Tấn cũng không ngăn cản được em, cho nên sau này anh không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của em nữa. Bản thân em rất giỏi.” Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều tu luyện phương pháp cửu kinh bát mạch, cũng xem như có chút thành tựu.
Với trình độ mà cô học được, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Hạ Thiên Tường ngẩng đầu liếc nhìn cô gái, dường như nghĩ tới điều gì nên cân nhắc một lát mới nói: “Được.”
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng, sau đó đích thân gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng của Hạ Thiên Tường xem như phần thưởng: “Anh ăn đi.”
Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi lại ngậm luôn đũa của cô vào trong miệng.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới chợt nhận ra mình không ngờ cầm đũa của mình đút cho anh ăn: “Anh… anh không ngại à?”
Hạ Thiên Tường hơi cong môi, khẽ cười nói: “Chỗ nào của em, anh cũng ăn hết rồi. Bây giờ em mới nghĩ tới chuyện ngại, có phải là hơi muộn không?”
Nắm đấm của Tô Nhược Hân đấm qua: “Anh không được phép lưu manh.”
“Em cũng lưu manh.” Không ngờ người đàn ông thình lình đáp lại một câu như vậy.
“Em mới không có.”
“Tối hôm qua em hôn lại, điều đó là giống như lưu manh với anh.”
“Không, đã tốt rồi.”
“Vậy tại sao anh không ăn?”
“Anh nhìn em ăn.”
Tô Nhược Hân đoạt lấy đôi đũa của Hạ Thiên Tường và đập lên mu bàn tay của anh: “Nếu anh không ăn, sau này em sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Được, anh ăn đây.” Lúc này, Hạ Thiên Tường mới cầm đũa lên, cùng ăn với Tô Nhược Hân.
Có điều, so với Tô Nhược Hân ăn rất nhanh, Hạ Thiên Tường lại là quý ông tuyệt đối. Nói chung trên đời này cũng chỉ có anh có thể ăn thành tướng ăn vô cùng tao nhã như vậy.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường ăn, tốc độ lại giảm xuống, sau đó quan sát mọi hành động của anh. Anh không còn dáng vẻ nhạt như nước ốc, không có chút phản ứng nào như trước nữa: “Anh ăn ngon nhỉ?”
“Ừ.”
“Có phải bây giờ cho dù chỉ ăn cơm, anh cũng thấy ngon không?”
“Ừ.”
“Hạ Thiên Tường, dù sao cũng sẽ điều tra ra được người kia thôi. Còn nữa, bây giờ không phải ai cũng có thể dễ dàng tổn thương tới em.” Cô suy đoán về lý do anh muốn chia tay với cô rất nhiều ngày.
Một lý do thích hợp nhất trong đầu cô chính là người đàn ông này rất có thể lo lắng cô thành người của anh, sau đó sẽ có sát thủ tới hại cô giống như làm hại anh, hoặc xem cô thành điểm yếu của anh, cướp cô đi để uy hiếp anh.
Anh không muốn cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chắc chắn là vậy.
“Tốc độ của em rất nhanh.” Sáng sớm Phương Tấn nói xong, anh đã đích thân mở ra video giám sát của khách sạn lớn Kaiwitt, quả nhiên nhìn thấy được Tô Nhược Hân lập tức vượt qua Phương Tấn với tốc độ giống như tên lửa vậy.
“Anh biết thì tốt rồi. Cho dù là Phương Tấn cũng không ngăn cản được em, cho nên sau này anh không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn của em nữa. Bản thân em rất giỏi.” Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều tu luyện phương pháp cửu kinh bát mạch, cũng xem như có chút thành tựu.
Với trình độ mà cô học được, muốn tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Hạ Thiên Tường ngẩng đầu liếc nhìn cô gái, dường như nghĩ tới điều gì nên cân nhắc một lát mới nói: “Được.”
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng, sau đó đích thân gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng của Hạ Thiên Tường xem như phần thưởng: “Anh ăn đi.”
Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi lại ngậm luôn đũa của cô vào trong miệng.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới chợt nhận ra mình không ngờ cầm đũa của mình đút cho anh ăn: “Anh… anh không ngại à?”
Hạ Thiên Tường hơi cong môi, khẽ cười nói: “Chỗ nào của em, anh cũng ăn hết rồi. Bây giờ em mới nghĩ tới chuyện ngại, có phải là hơi muộn không?”
Nắm đấm của Tô Nhược Hân đấm qua: “Anh không được phép lưu manh.”
“Em cũng lưu manh.” Không ngờ người đàn ông thình lình đáp lại một câu như vậy.
“Em mới không có.”
“Tối hôm qua em hôn lại, điều đó là giống như lưu manh với anh.”
/1174
|