CHƯƠNG 725
Ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, cũng chính là ánh mắt cô ta nhìn anh.
Bây giờ, nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, cô ta biết mình và Hạ Thiên Tường không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Trong mắt người đàn ông này chỉ có mình Tô Nhược Hân.
Sau đó, một giây sau, thấy Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, trong nháy mắt, Tô Nhược Hân bị kéo vào lòng anh.
“A…” Tô Nhược Hân kinh ngạc hét lên một tiếng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên Tường ôm mình, cô đơ người.
Sau đó, Hạ Thiên Tường ôm cô đi giống như một tên thổ phỉ.
Chỉ mấy giây, cả hai đã đi ra khỏi cửa hông.
Khi Mai Diễm Tinh đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hạ Thiên Tường thấp thoáng trong bụi hoa, chớp mắt cái lại không thấy tung tích đâu.
Cô ta chợt quay đầu lại, trong sảnh lớn vẫn là khung cảnh xa hoa, náo nhiệt, ăn uống linh đình, áo quần tươm tất, không ai chú ý đến biến cố bất ngờ xảy ra ở chỗ cô ta.
Mai Diễm Tinh ngây người đứng ở đó, thời gian giống như dừng lại. Hạ Thiên Tường lại không hề kiêng kỵ cướp Tô Nhược Hân đi ngay trước mặt cô ta.
Tô Nhược Hân vẫn ngơ ngác.
Đầu óc trống rỗng.
Còn chưa tỉnh lại khỏi biến cố đột nhiên ban nãy. Cả người bị ôm vào trong khoang xe Bugatti: “Phương Tấn, lái xe đi.”
Hạ Thiên Tường thấp giọng, sau đó ngón giữa ấn một cái, vách ngăn trước sau khoang xe lập tức dâng lên.
Ngay sau đó, mang lại cho Tô Nhược Hân cảm giác thế giới của hai người.
Hít thở càng trở nên khó khăn hơn: “Hạ Thiên Tường, anh muốn làm gì?” Cuối cùng, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông. Khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện lông mi anh thật dài. Đàn ông có lông mi dài như vậy, trông rất giống yêu quái, nhìn đến nỗi trái tim cô đập điên cuồng.
Nhưng lại là cảm giác quen thuộc đã lâu.
Xe Bugatti đã lăn bánh, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn.
Sau đó, Tô Nhược Hân nghe thấy người đàn ông khàn giọng, nói hai chữ: “Nhớ em.”
Nhớ em.
Nhớ em.
Hai chữ này cứ văng vẳng trong đầu cô, hồi lâu vẫn chưa tan hết. Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh… anh…”
Nói xong, cô chợt nhớ ra gì đó, duỗi tay ra, thò sâu vào trong cổ áo Hạ Thiên Tường. Ngay sau đó, sờ thấy một miếng ngọc đeo trên cổ anh, trông rất giống miếng ngọc trong ký ức của cô, nhưng lại không phải là miếng ngọc quen thuộc với cô.
Cảm giác tay rất khác, cô nhớ kỹ mà.
Cô nhìn miếng ngọc trong tay, càng nghi ngờ hơn: “Hạ Thiên Tường, anh nói cho em biết, miếng ngọc này rốt cuộc là như thế nào?”
Cô hỏi vậy, Hạ Thiên Tường chợt cúi đầu, gương mặt điển trai vùi vào trong tóc cô, cọ xát những sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng cọ lên cọ xuống, giống như đang cảm nhận sự trơn bóng của những sợi tóc, cũng giống như muốn khắc sâu hơi thở của cô vào trong ký ức của mình.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, cũng chính là ánh mắt cô ta nhìn anh.
Bây giờ, nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, cô ta biết mình và Hạ Thiên Tường không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Trong mắt người đàn ông này chỉ có mình Tô Nhược Hân.
Sau đó, một giây sau, thấy Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, trong nháy mắt, Tô Nhược Hân bị kéo vào lòng anh.
“A…” Tô Nhược Hân kinh ngạc hét lên một tiếng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên Tường ôm mình, cô đơ người.
Sau đó, Hạ Thiên Tường ôm cô đi giống như một tên thổ phỉ.
Chỉ mấy giây, cả hai đã đi ra khỏi cửa hông.
Khi Mai Diễm Tinh đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hạ Thiên Tường thấp thoáng trong bụi hoa, chớp mắt cái lại không thấy tung tích đâu.
Cô ta chợt quay đầu lại, trong sảnh lớn vẫn là khung cảnh xa hoa, náo nhiệt, ăn uống linh đình, áo quần tươm tất, không ai chú ý đến biến cố bất ngờ xảy ra ở chỗ cô ta.
Mai Diễm Tinh ngây người đứng ở đó, thời gian giống như dừng lại. Hạ Thiên Tường lại không hề kiêng kỵ cướp Tô Nhược Hân đi ngay trước mặt cô ta.
Tô Nhược Hân vẫn ngơ ngác.
Đầu óc trống rỗng.
Còn chưa tỉnh lại khỏi biến cố đột nhiên ban nãy. Cả người bị ôm vào trong khoang xe Bugatti: “Phương Tấn, lái xe đi.”
Hạ Thiên Tường thấp giọng, sau đó ngón giữa ấn một cái, vách ngăn trước sau khoang xe lập tức dâng lên.
Ngay sau đó, mang lại cho Tô Nhược Hân cảm giác thế giới của hai người.
Hít thở càng trở nên khó khăn hơn: “Hạ Thiên Tường, anh muốn làm gì?” Cuối cùng, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông. Khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện lông mi anh thật dài. Đàn ông có lông mi dài như vậy, trông rất giống yêu quái, nhìn đến nỗi trái tim cô đập điên cuồng.
Nhưng lại là cảm giác quen thuộc đã lâu.
Xe Bugatti đã lăn bánh, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn.
Sau đó, Tô Nhược Hân nghe thấy người đàn ông khàn giọng, nói hai chữ: “Nhớ em.”
Nhớ em.
Nhớ em.
Hai chữ này cứ văng vẳng trong đầu cô, hồi lâu vẫn chưa tan hết. Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh… anh…”
Nói xong, cô chợt nhớ ra gì đó, duỗi tay ra, thò sâu vào trong cổ áo Hạ Thiên Tường. Ngay sau đó, sờ thấy một miếng ngọc đeo trên cổ anh, trông rất giống miếng ngọc trong ký ức của cô, nhưng lại không phải là miếng ngọc quen thuộc với cô.
Cảm giác tay rất khác, cô nhớ kỹ mà.
Cô nhìn miếng ngọc trong tay, càng nghi ngờ hơn: “Hạ Thiên Tường, anh nói cho em biết, miếng ngọc này rốt cuộc là như thế nào?”
Cô hỏi vậy, Hạ Thiên Tường chợt cúi đầu, gương mặt điển trai vùi vào trong tóc cô, cọ xát những sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng cọ lên cọ xuống, giống như đang cảm nhận sự trơn bóng của những sợi tóc, cũng giống như muốn khắc sâu hơi thở của cô vào trong ký ức của mình.
/1174
|