CHƯƠNG 721
“Em gái, dù trước kia chị và cô ta là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì khác cả, khi nãy chị chỉ sợ em chữa bệnh không được lại hại bản thân, chị chỉ vì tốt cho em thôi.” Sắc mặt Tô Thanh Hà tái mét, hoảng hốt nói.
“Xin lỗi, tôi không cần chị tốt với tôi như thế, kết quả không chỉ là không tốt với tôi, ngược lại còn suýt hại bệnh của ông Phong từ đó không thể chữa khỏi, chị là đang hại tôi, không phải vì tốt cho tôi.”
“Không cần phí lời với cô ta, bắt cả cô ta đi, hại con bé Tô chính là hại tôi, Phong Thắng tôi là người đầu tiên không đồng ý.” Ông ta vừa quát lên, mấy tuỳ tùng lập tức tiến lên muốn bắt Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đi.
Có chuyện gì đến cục cảnh sát trước rồi nói sau.
Nhưng chỉ cần bọn họ bị bắt vào đã xem như có tiền án, sau đó ra ngoài trên người cũng gánh một vụ án, sau này cũng khó mà sống trong xã hội này.
“Buông tôi ra, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chúng tôi sắp đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà sử dụng trò cũ, lại quát lên một lần nữa.
Dù lần trước cô ta nói thế, Cận Liễm cũng chẳng thèm để tâm, nhưng bây giờ ngoài cách này, cô ta không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi.
Cô ta chỉ đành lôi Hạ Thiên Tường ra một lần nữa, hy vọng những người trước mặt có thể nể tình Hạ Thiên Tường tha cho cô ta.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hạ Thiên Tường tôi muốn đính hôn, gia tộc Hạ Thị sẽ đăng bài thông báo với cả nước, nếu chưa từng đăng thì có nghĩa là tin giả.”
“Thiên Tường, em từng giúp anh, nể tình lúc trước em giúp anh, anh mau cứu em đi.” Nghe Hạ Thiên Tường nói thế, Tô Thanh Hà biết là anh không mốn cứu mình, nhưng cô ta không cam lòng, không muốn cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát, cô ta đột nhiên giãy thoát khỏi người đang giữ mình, chạy về phía Hạ Thiên Tường, nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh cứu cô ta.
Hạ Thiên Tường lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát khỏi tay cô ta như tránh tà: “Hạ Thiên Tường tôi cần một người phụ nữ nhỏ bé như cô giúp đỡ à?”
Giọng điệu vừa buồn cười vừa xem thường.
Anh là Hạ Thiên Tường, anh không cần Tô Thanh Hà giúp đỡ gì cả.
Hoàn toàn không cần.
Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Tô Thanh Hà bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Cô ta là đang ảo tưởng, cho rằng mình thật sự trở thành bà Hạ, cho nên mới nói bậy nói bạ.”
“Tôi nghe nói lúc trước người cứu cậu Hạ là Tô Nhược Hân, chứ có phải người làm chị là cô ta đâu.”
“Cô ta luôn muốn cướp công của em gái, muốn là mợ Hạ, đúng là không biết xấu hổ.”
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Nhưng trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có Hạ Thiên Tường, trong tai cô cũng chỉ có mỗi giọng nói của anh.
Những người khác đều không lọt vào mắt cô.
Giọng nói của bọn họ cũng đều không lọt vào tai cô.
Lúc này Hạ Thiên Tường đã thay quần áo khác.
Hoàn toàn không phải bộ quần áo mà Tô Thanh Hà khoác tay anh trước đó.
Dù đều là áo vest kết hợp với áo sơ mi.
Nhưng bộ đồ anh mặc bây giờ không phải màu đen, mà là máu xám đậm.
“Em gái, dù trước kia chị và cô ta là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì khác cả, khi nãy chị chỉ sợ em chữa bệnh không được lại hại bản thân, chị chỉ vì tốt cho em thôi.” Sắc mặt Tô Thanh Hà tái mét, hoảng hốt nói.
“Xin lỗi, tôi không cần chị tốt với tôi như thế, kết quả không chỉ là không tốt với tôi, ngược lại còn suýt hại bệnh của ông Phong từ đó không thể chữa khỏi, chị là đang hại tôi, không phải vì tốt cho tôi.”
“Không cần phí lời với cô ta, bắt cả cô ta đi, hại con bé Tô chính là hại tôi, Phong Thắng tôi là người đầu tiên không đồng ý.” Ông ta vừa quát lên, mấy tuỳ tùng lập tức tiến lên muốn bắt Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đi.
Có chuyện gì đến cục cảnh sát trước rồi nói sau.
Nhưng chỉ cần bọn họ bị bắt vào đã xem như có tiền án, sau đó ra ngoài trên người cũng gánh một vụ án, sau này cũng khó mà sống trong xã hội này.
“Buông tôi ra, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chúng tôi sắp đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà sử dụng trò cũ, lại quát lên một lần nữa.
Dù lần trước cô ta nói thế, Cận Liễm cũng chẳng thèm để tâm, nhưng bây giờ ngoài cách này, cô ta không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi.
Cô ta chỉ đành lôi Hạ Thiên Tường ra một lần nữa, hy vọng những người trước mặt có thể nể tình Hạ Thiên Tường tha cho cô ta.
Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hạ Thiên Tường tôi muốn đính hôn, gia tộc Hạ Thị sẽ đăng bài thông báo với cả nước, nếu chưa từng đăng thì có nghĩa là tin giả.”
“Thiên Tường, em từng giúp anh, nể tình lúc trước em giúp anh, anh mau cứu em đi.” Nghe Hạ Thiên Tường nói thế, Tô Thanh Hà biết là anh không mốn cứu mình, nhưng cô ta không cam lòng, không muốn cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát, cô ta đột nhiên giãy thoát khỏi người đang giữ mình, chạy về phía Hạ Thiên Tường, nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh cứu cô ta.
Hạ Thiên Tường lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát khỏi tay cô ta như tránh tà: “Hạ Thiên Tường tôi cần một người phụ nữ nhỏ bé như cô giúp đỡ à?”
Giọng điệu vừa buồn cười vừa xem thường.
Anh là Hạ Thiên Tường, anh không cần Tô Thanh Hà giúp đỡ gì cả.
Hoàn toàn không cần.
Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Tô Thanh Hà bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Cô ta là đang ảo tưởng, cho rằng mình thật sự trở thành bà Hạ, cho nên mới nói bậy nói bạ.”
“Tôi nghe nói lúc trước người cứu cậu Hạ là Tô Nhược Hân, chứ có phải người làm chị là cô ta đâu.”
“Cô ta luôn muốn cướp công của em gái, muốn là mợ Hạ, đúng là không biết xấu hổ.”
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Nhưng trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có Hạ Thiên Tường, trong tai cô cũng chỉ có mỗi giọng nói của anh.
Những người khác đều không lọt vào mắt cô.
Giọng nói của bọn họ cũng đều không lọt vào tai cô.
Lúc này Hạ Thiên Tường đã thay quần áo khác.
Hoàn toàn không phải bộ quần áo mà Tô Thanh Hà khoác tay anh trước đó.
Dù đều là áo vest kết hợp với áo sơ mi.
Nhưng bộ đồ anh mặc bây giờ không phải màu đen, mà là máu xám đậm.
/1174
|