Chương 685
“Ngay cả một chai nước hoa cũng không có tiền mua à?” Mai Diễm Tinh lạnh lùng liếc Tô Nhược Hân.
“Đúng thế, khi nãy cô ta ngửi một lượt các loại nước hoa từ rẻ nhất đến đắt nhất, cuối cùng lại không mua chai nào cả, cô ta rõ ràng là cố ý, đắt tiền thì không mua nổi, rẻ tiền lại chê không tốt.” Nhân viên cửa hàng nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Mai Diễm Tinh , một người trên trời một kẻ dưới đất, nếu Tô Nhược Hân chỉ hỏi mà không mua, cô ta cũng không xem Tô Nhược Hân là khách.
“Xì, đồ nghèo rớt mồng tơi, vốn tưởng rằng đã bám được vào nhà họ Cận, không ngờ cũng chỉ thế mà thôi, quả nhiên không phải con ruột sẽ không được xem trọng, ngay cả một chai nước hoa cũng không mua nổi.”
Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ, lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Đó là người chặn xe Hạ Thiên Tường để chào hỏi với anh khi anh chở cô rời khỏi khu biệt thự lưng chừng núi, vì cô ta rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, cho nên Tô Nhược Hân cũng chú ý hơn.
Những người có thể sống trong khu biệt thự lưng chừng núi đều không giàu cũng quý, nếu cô không dùng thẻ của Hạ Thiên Tường và nhà họ Cận, cô thật sự không nỡ dùng tiền của mình mua nước hoa.
Cô chỉ cười khẽ, không so đo với cô gái này, mà quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: “Đúng là tôi không mua nổi nước hoa đắt tiền, nhưng cô mua nổi sao?”
Nghe thấy câu này của cô, nét mặt nhân viên bán hàng cứng đờ: “Liên quan gì đến cô?”
“Vậy tôi mua được hay không liên quan gì đến cô?”
“Cô…” Nhân viên bán hàng trợn mắt, chỉ muốn bóp cổ Tô Nhược Hân đến chết.
Tô Nhược Hân không để ý đến cô ta, xoay người nhìn Mai Diễm Tinh: “Cô thích anh tư đúng không?”
Cho nên mới không thích cô.
Cô nhớ hôm đó Mai Diễm Tinh nhìn thấy Hạ Thiên Tường trên đường, hai mắt cô ta đều sáng lên.
Tiếc là Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái, cũng không quan tâm đến lời chào hỏi của cô ta, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta vậy.
Mai Diễm Tinh không ngờ Tô Nhược Hân lại thẳng thắn như thế: “Cô… Cô nói bậy cái gì đấy?”
“Chỉ mong những gì tôi nói là sai, cô Mai, làm người nên rộng lượng, huống hồ lúc tôi va vào cô, cô cũng va vào tôi, hai bên đều có lỗi, một bàn tay vỗ không vang được, đáng lý ra cô cũng nên xin lỗi tôi, nếu cô thấy chưa đủ lớn chuyện, chúng ta có thể đi ra ngoài, bên ngoài đông người, chắc chắn có thể làm lớn chuyện, tôi xin tiếp.”
Mai Diễm Tinh đen mặt: “Cô… cô đúng là đồ đàn bà đanh đá.”
“Tôi xin lỗi cô cô lại nói tôi đanh đá, vậy người không nói xin lỗi là cô thì sao?”
Lời nói này ám chỉ Mai Diễm Tinh còn đanh đá hơn cả một người phụ nữ đánh đá, khiến sắc mặt cô ta càng khó coi hơn: “Tô Nhược Hân, cô cứ đợi đó, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, sớm muộn gì anh tư cũng là của tôi thôi.”
“Bây giờ tôi và anh ta không có chút quan hệ nào cả, cô Mai nghĩ nhiều rồi, hẹn gặp lại.” Tô Nhược Hân nói xong thì xoay người rời đi, nếu không phải vì vội đi làm, cô sẽ không bỏ qua cho Mai Diễm Tinh dễ dàng như thế.
Cô cũng không thấy lạ gì với những tình địch như thế.
Triệu Giai Linh chính là một ví dụ sống sờ sờ, dù cô chưa từng đắc tội với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn đâm chết cô.
Cô gái họ Mai kia không thích cô cũng là chuyện bình thường.
Có điều Triệu Giai Linh là vì Chu Cường Vinh, còn cô Mai này là vì Hạ Thiên Tường.
Từ trưa hôm qua đến nay, cô chưa từng gặp lại Hạ Thiên Tường.
“Ngay cả một chai nước hoa cũng không có tiền mua à?” Mai Diễm Tinh lạnh lùng liếc Tô Nhược Hân.
“Đúng thế, khi nãy cô ta ngửi một lượt các loại nước hoa từ rẻ nhất đến đắt nhất, cuối cùng lại không mua chai nào cả, cô ta rõ ràng là cố ý, đắt tiền thì không mua nổi, rẻ tiền lại chê không tốt.” Nhân viên cửa hàng nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Mai Diễm Tinh , một người trên trời một kẻ dưới đất, nếu Tô Nhược Hân chỉ hỏi mà không mua, cô ta cũng không xem Tô Nhược Hân là khách.
“Xì, đồ nghèo rớt mồng tơi, vốn tưởng rằng đã bám được vào nhà họ Cận, không ngờ cũng chỉ thế mà thôi, quả nhiên không phải con ruột sẽ không được xem trọng, ngay cả một chai nước hoa cũng không mua nổi.”
Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ, lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Đó là người chặn xe Hạ Thiên Tường để chào hỏi với anh khi anh chở cô rời khỏi khu biệt thự lưng chừng núi, vì cô ta rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, cho nên Tô Nhược Hân cũng chú ý hơn.
Những người có thể sống trong khu biệt thự lưng chừng núi đều không giàu cũng quý, nếu cô không dùng thẻ của Hạ Thiên Tường và nhà họ Cận, cô thật sự không nỡ dùng tiền của mình mua nước hoa.
Cô chỉ cười khẽ, không so đo với cô gái này, mà quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: “Đúng là tôi không mua nổi nước hoa đắt tiền, nhưng cô mua nổi sao?”
Nghe thấy câu này của cô, nét mặt nhân viên bán hàng cứng đờ: “Liên quan gì đến cô?”
“Vậy tôi mua được hay không liên quan gì đến cô?”
“Cô…” Nhân viên bán hàng trợn mắt, chỉ muốn bóp cổ Tô Nhược Hân đến chết.
Tô Nhược Hân không để ý đến cô ta, xoay người nhìn Mai Diễm Tinh: “Cô thích anh tư đúng không?”
Cho nên mới không thích cô.
Cô nhớ hôm đó Mai Diễm Tinh nhìn thấy Hạ Thiên Tường trên đường, hai mắt cô ta đều sáng lên.
Tiếc là Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái, cũng không quan tâm đến lời chào hỏi của cô ta, giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô ta vậy.
Mai Diễm Tinh không ngờ Tô Nhược Hân lại thẳng thắn như thế: “Cô… Cô nói bậy cái gì đấy?”
“Chỉ mong những gì tôi nói là sai, cô Mai, làm người nên rộng lượng, huống hồ lúc tôi va vào cô, cô cũng va vào tôi, hai bên đều có lỗi, một bàn tay vỗ không vang được, đáng lý ra cô cũng nên xin lỗi tôi, nếu cô thấy chưa đủ lớn chuyện, chúng ta có thể đi ra ngoài, bên ngoài đông người, chắc chắn có thể làm lớn chuyện, tôi xin tiếp.”
Mai Diễm Tinh đen mặt: “Cô… cô đúng là đồ đàn bà đanh đá.”
“Tôi xin lỗi cô cô lại nói tôi đanh đá, vậy người không nói xin lỗi là cô thì sao?”
Lời nói này ám chỉ Mai Diễm Tinh còn đanh đá hơn cả một người phụ nữ đánh đá, khiến sắc mặt cô ta càng khó coi hơn: “Tô Nhược Hân, cô cứ đợi đó, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, sớm muộn gì anh tư cũng là của tôi thôi.”
“Bây giờ tôi và anh ta không có chút quan hệ nào cả, cô Mai nghĩ nhiều rồi, hẹn gặp lại.” Tô Nhược Hân nói xong thì xoay người rời đi, nếu không phải vì vội đi làm, cô sẽ không bỏ qua cho Mai Diễm Tinh dễ dàng như thế.
Cô cũng không thấy lạ gì với những tình địch như thế.
Triệu Giai Linh chính là một ví dụ sống sờ sờ, dù cô chưa từng đắc tội với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn đâm chết cô.
Cô gái họ Mai kia không thích cô cũng là chuyện bình thường.
Có điều Triệu Giai Linh là vì Chu Cường Vinh, còn cô Mai này là vì Hạ Thiên Tường.
Từ trưa hôm qua đến nay, cô chưa từng gặp lại Hạ Thiên Tường.
/1174
|