Chương 665
“Hai ngày tắm lần, tắm ở chỗ quỷ quái này còn đắt hơn cả đi ăn sáng nữa, anh đây khổ quá mà.”
Tô Nhược Hân cười, đây là lần đầu tiên bị Hạ Thiên Chiếu chọc cười trong buổi chiều hôm nay: “Biết khổ thì sau này bớt chọc…” Nhưng khi nói tới đây, Tô Nhược Hân bỗng dừng lại.
Bây giờ Hạ Thiên Tường không để ý đến cô nữa.
Vậy sau này Hạ Thiên Tường cũng sẽ không để chuyện Hạ Thiên Chiếu quan tâm cô nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân sửa lời: “Sau này anh muốn chọc tôi thì chọc, nhưng kết quả thế nào thì anh biết rồi đó. Tôi không bảo đi sang châu Phi đâu, tôi sẽ khiến anh ngứa ngáy hàng ngày, ngứa đến mức phải gọi tôi là bà cô.”
“Bà cô à, bây giờ anh đây chỉ cần về đến thành phố T thì bảo anh đây gọi là bà cô bao nhiêu lần cũng được hết. Ok thôi, em khiến tôi bị ngứa thì ngứa thôi, anh đây sẵn lòng. Bởi vì điều đó chứng minh em thích tôi, chứng minh anh đây phong độ thanh thoát nên được người ta yêu mến.” Chắc là đã đặt vé máy bay xong nên lúc nói chuyện Hạ Thiên Chiếu rất vui vẻ.
“Vậy nếu khiến anh bị hủy hoại nhan sắc thì sao?”
“Hủy thì hủy thôi, chỉ cần Tô Nhược Hân bằng lòng với tôi thì có bị hủy hoại dung nhan tôi cũng cam…” Hạ Thiên Chiếu còn chưa nói xong chữ “lòng” thì điện thoại anh ta tự động vang lên một tiếng “ting”.
“Hạ Thiên Chiếu, anh có tin nhắn kìa. Tin nhắn của cô gái nào tỏ tình anh vậy, mau nói cho tôi nghe đi.” Tô Nhược Hân không nhịn được mà chọc Hạ Thiên Chiếu, tâm trạng tồi tệ cả một buổi chiều đã tốt dần lên kể từ khi cô nghe cuộc điện thoại này.
Sau đó cô nghe thấy Hạ Thiên Chiếu đọc nội dung tin nhắn theo bản năng: “Chuyến bay của quý khách đã bị hủy. Mong quý khách thông cảm cho sự bất tiện này. Trong vòng một giờ đồng hồ, hãng sẽ hoàn trả tiền vé cho quý khách…” Sau đó là tiếng kêu ai oán của Hạ Thiên Chiếu: “Cái chỗ chết tiệt này trời ơi, một tuần có một chuyến thôi mà cũng bị hủy nữa. Nhược Hân, bây giờ tâm trạng anh đây tệ quá, em mau an ủi tôi đi, nếu không tôi bảo đảm là một thằng đàn ông như tôi sẽ khóc ngay đấy.”
“Không không không, anh đừng có mơ là tôi sẽ an ủi anh. Hạ Thiên Chiếu, giờ tôi đang cười trên nỗi đau của người khác mà ghi âm lại đấy. Tôi định đăng tiếng kêu ai oán của anh lên mạng, anh nói tôi nên đăng kèm nội dung thế nào cho hợp nhỉ? Chàng trai lẳng lơ khóc lóc nỉ non đòi về nhà? Cái này không giống như đang nói về đàn ông bình thường mà như đang nói về mấy bé trai hơn…”
“Ting…” Tô Nhược Hân còn chưa nói hết thì lại nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại Hạ Thiên Chiếu tiếp.
“Hạ Thiên Chiếu, là thông báo tiền vé đã được hoàn trả vào tài khoản ngân hàng của anh hả?” Thế nên mới gửi tin nhắn cho anh ta.
Nhưng sau đó, đầu bên kia lại im lặng.
Chừng ba giây.
Tô Nhược Hân không hiểu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, tin nhắn gì mà khiến anh chuyên tâm quá vậy? Anh gọi điện thoại cho tôi chứ có phải tôi gọi cho anh đâu, giờ anh không nói gì cả là sao thế?”
“Ôi… Tôi không về được rồi, là tin nhắn của anh tư đấy, ôi chao…” Hạ Thiên Chiếu kết thúc cuộc điện thoại này bằng một tiếng kêu rên khác.
Tô Nhược Hân chớp mắt rồi cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Trong đầu là mấy chữ “là tin nhắn của anh tư đấy” mà Hạ Thiên Chiếu vừa nói, sao cô lại có cảm giác là điện thoại mình bị Hạ Thiên Tường nghe lén nhỉ.
Nếu không, tại sao cô và Hạ Thiên Chiếu vừa nói chuyện điện thoại một lúc thì Hạ Thiên Chiếu nhận được thông báo chuyến bay đã bị hủy, sau đó thời gian trở về cũng bị kéo dài thêm ba tháng.
Hạ Thiên Chiếu thảm rồi.
Tình cảnh của anh ta chắc chắn là do Hạ Thiên Tường gây ra.
“Hai ngày tắm lần, tắm ở chỗ quỷ quái này còn đắt hơn cả đi ăn sáng nữa, anh đây khổ quá mà.”
Tô Nhược Hân cười, đây là lần đầu tiên bị Hạ Thiên Chiếu chọc cười trong buổi chiều hôm nay: “Biết khổ thì sau này bớt chọc…” Nhưng khi nói tới đây, Tô Nhược Hân bỗng dừng lại.
Bây giờ Hạ Thiên Tường không để ý đến cô nữa.
Vậy sau này Hạ Thiên Tường cũng sẽ không để chuyện Hạ Thiên Chiếu quan tâm cô nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân sửa lời: “Sau này anh muốn chọc tôi thì chọc, nhưng kết quả thế nào thì anh biết rồi đó. Tôi không bảo đi sang châu Phi đâu, tôi sẽ khiến anh ngứa ngáy hàng ngày, ngứa đến mức phải gọi tôi là bà cô.”
“Bà cô à, bây giờ anh đây chỉ cần về đến thành phố T thì bảo anh đây gọi là bà cô bao nhiêu lần cũng được hết. Ok thôi, em khiến tôi bị ngứa thì ngứa thôi, anh đây sẵn lòng. Bởi vì điều đó chứng minh em thích tôi, chứng minh anh đây phong độ thanh thoát nên được người ta yêu mến.” Chắc là đã đặt vé máy bay xong nên lúc nói chuyện Hạ Thiên Chiếu rất vui vẻ.
“Vậy nếu khiến anh bị hủy hoại nhan sắc thì sao?”
“Hủy thì hủy thôi, chỉ cần Tô Nhược Hân bằng lòng với tôi thì có bị hủy hoại dung nhan tôi cũng cam…” Hạ Thiên Chiếu còn chưa nói xong chữ “lòng” thì điện thoại anh ta tự động vang lên một tiếng “ting”.
“Hạ Thiên Chiếu, anh có tin nhắn kìa. Tin nhắn của cô gái nào tỏ tình anh vậy, mau nói cho tôi nghe đi.” Tô Nhược Hân không nhịn được mà chọc Hạ Thiên Chiếu, tâm trạng tồi tệ cả một buổi chiều đã tốt dần lên kể từ khi cô nghe cuộc điện thoại này.
Sau đó cô nghe thấy Hạ Thiên Chiếu đọc nội dung tin nhắn theo bản năng: “Chuyến bay của quý khách đã bị hủy. Mong quý khách thông cảm cho sự bất tiện này. Trong vòng một giờ đồng hồ, hãng sẽ hoàn trả tiền vé cho quý khách…” Sau đó là tiếng kêu ai oán của Hạ Thiên Chiếu: “Cái chỗ chết tiệt này trời ơi, một tuần có một chuyến thôi mà cũng bị hủy nữa. Nhược Hân, bây giờ tâm trạng anh đây tệ quá, em mau an ủi tôi đi, nếu không tôi bảo đảm là một thằng đàn ông như tôi sẽ khóc ngay đấy.”
“Không không không, anh đừng có mơ là tôi sẽ an ủi anh. Hạ Thiên Chiếu, giờ tôi đang cười trên nỗi đau của người khác mà ghi âm lại đấy. Tôi định đăng tiếng kêu ai oán của anh lên mạng, anh nói tôi nên đăng kèm nội dung thế nào cho hợp nhỉ? Chàng trai lẳng lơ khóc lóc nỉ non đòi về nhà? Cái này không giống như đang nói về đàn ông bình thường mà như đang nói về mấy bé trai hơn…”
“Ting…” Tô Nhược Hân còn chưa nói hết thì lại nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại Hạ Thiên Chiếu tiếp.
“Hạ Thiên Chiếu, là thông báo tiền vé đã được hoàn trả vào tài khoản ngân hàng của anh hả?” Thế nên mới gửi tin nhắn cho anh ta.
Nhưng sau đó, đầu bên kia lại im lặng.
Chừng ba giây.
Tô Nhược Hân không hiểu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, tin nhắn gì mà khiến anh chuyên tâm quá vậy? Anh gọi điện thoại cho tôi chứ có phải tôi gọi cho anh đâu, giờ anh không nói gì cả là sao thế?”
“Ôi… Tôi không về được rồi, là tin nhắn của anh tư đấy, ôi chao…” Hạ Thiên Chiếu kết thúc cuộc điện thoại này bằng một tiếng kêu rên khác.
Tô Nhược Hân chớp mắt rồi cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Trong đầu là mấy chữ “là tin nhắn của anh tư đấy” mà Hạ Thiên Chiếu vừa nói, sao cô lại có cảm giác là điện thoại mình bị Hạ Thiên Tường nghe lén nhỉ.
Nếu không, tại sao cô và Hạ Thiên Chiếu vừa nói chuyện điện thoại một lúc thì Hạ Thiên Chiếu nhận được thông báo chuyến bay đã bị hủy, sau đó thời gian trở về cũng bị kéo dài thêm ba tháng.
Hạ Thiên Chiếu thảm rồi.
Tình cảnh của anh ta chắc chắn là do Hạ Thiên Tường gây ra.
/1174
|