Chương 655
Vừa dùng bữa được một nửa, ông ta đã bị một cuộc điện thoại gọi đi: “Bác sĩ Tô, tôi phải đi xử lý một bệnh nhân đang cấp cứu.”
“Bác sĩ Mạc mau đi đi.” Phòng khám lớn gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu là chuyện rất bình thường.
Huống hồ còn là phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Đa số đều đến vì Mạc Tử Đơn.
Cho nên Tô Nhược Hân lập tức bảo ông ta đi.
Cô ngồi một mình ăn một bàn thức ăn còn thoải mái hơn.
Lúc này Mạc Tử Đơn mới rời đi.
Vì thế thật sự chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân.
Nhưng rõ ràng khi nãy cô nghĩ ăn một mình rất thoải mái, cuối cùng chỉ ăn được mấy miếng cô đã ăn không vào nữa, không khỏi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tấn.
“Chào cô Tô.” Phương Tấn lập tức nghe mấy, dường như đang đợi điện thoại của Tô Nhược Hân vậy.
“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường đang ở đâu?”
“Ở… ở khách sạn.”
“Khách sạn? Ban ngày ban mặt anh ấy làm gì ở khách sạn?”
“Nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là anh không muốn mang khuôn mặt bị thương trở về biệt thự.
Cô rất hiểu anh.
“Cô Tô, cảm ơn cô chuyện tối qua.”
“Cảm ơn cái gì, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ thôi, đó là chuyện tôi nên làm.” Nếu đã gặp Anna, đương nhiên cô sẽ nói hết những gì mình nhìn thấy cho Hạ Sâm.
Dù sao đó cũng là ba của Hạ Thiên Tường, nếu cứ bị cắm sừng mãi như thế, cô khó đảm bảo ba ruột của thằng bé kia sẽ không tiếp tục cắm sừng Hạ Sâm.
Nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài, thì không chỉ Hạ Sâm, mà cả Hạ Thiên Tường cũng bị mất mặt.
Hơn nữa, theo cô biết, bình thường người đàn ông ngủ với phụ nữ của người khác thích nhất là khoe khoang.
Huống hồ còn ngủ với người phụ nữ của Hạ Sâm, thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ chuyện Anna sinh con của người đàn ông kia, có lẽ chỉ có Hạ Sâm không biết thôi, còn người bên cạnh ông ta thì đã biết từ lâu rồi.
“Cô Tô, công việc có thuận lợi không?” Tô Nhược Hân vừa định cúp máy, không ngờ Phương Tấn lại hỏi thêm một câu.
Tô Nhược Hân bèn cười nói: “Khá ổn.” Cô đều chỉ làm những công việc đơn giản nhất, có gì mà thuận lợi hay là không chứ, chỉ muốn học nhiều nhìn nhiều một chút, củng cố kiến thức của bản thân, biến những kiến thức của người khác trở thành của mình thôi.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều phải cố gắng ghi nhớ.
Vì mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến mạng người.
Một khi sơ ý sẽ mất mạng.
Y học phải nghiêm túc, không thể vui đùa dù là một chút.
“Vậy có thể làm phiền cô Tô đến ở cùng anh Hạ không?” Phương Tấn cẩn thận hỏi.
Vừa dùng bữa được một nửa, ông ta đã bị một cuộc điện thoại gọi đi: “Bác sĩ Tô, tôi phải đi xử lý một bệnh nhân đang cấp cứu.”
“Bác sĩ Mạc mau đi đi.” Phòng khám lớn gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu là chuyện rất bình thường.
Huống hồ còn là phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Đa số đều đến vì Mạc Tử Đơn.
Cho nên Tô Nhược Hân lập tức bảo ông ta đi.
Cô ngồi một mình ăn một bàn thức ăn còn thoải mái hơn.
Lúc này Mạc Tử Đơn mới rời đi.
Vì thế thật sự chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân.
Nhưng rõ ràng khi nãy cô nghĩ ăn một mình rất thoải mái, cuối cùng chỉ ăn được mấy miếng cô đã ăn không vào nữa, không khỏi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tấn.
“Chào cô Tô.” Phương Tấn lập tức nghe mấy, dường như đang đợi điện thoại của Tô Nhược Hân vậy.
“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường đang ở đâu?”
“Ở… ở khách sạn.”
“Khách sạn? Ban ngày ban mặt anh ấy làm gì ở khách sạn?”
“Nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là anh không muốn mang khuôn mặt bị thương trở về biệt thự.
Cô rất hiểu anh.
“Cô Tô, cảm ơn cô chuyện tối qua.”
“Cảm ơn cái gì, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ thôi, đó là chuyện tôi nên làm.” Nếu đã gặp Anna, đương nhiên cô sẽ nói hết những gì mình nhìn thấy cho Hạ Sâm.
Dù sao đó cũng là ba của Hạ Thiên Tường, nếu cứ bị cắm sừng mãi như thế, cô khó đảm bảo ba ruột của thằng bé kia sẽ không tiếp tục cắm sừng Hạ Sâm.
Nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài, thì không chỉ Hạ Sâm, mà cả Hạ Thiên Tường cũng bị mất mặt.
Hơn nữa, theo cô biết, bình thường người đàn ông ngủ với phụ nữ của người khác thích nhất là khoe khoang.
Huống hồ còn ngủ với người phụ nữ của Hạ Sâm, thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ chuyện Anna sinh con của người đàn ông kia, có lẽ chỉ có Hạ Sâm không biết thôi, còn người bên cạnh ông ta thì đã biết từ lâu rồi.
“Cô Tô, công việc có thuận lợi không?” Tô Nhược Hân vừa định cúp máy, không ngờ Phương Tấn lại hỏi thêm một câu.
Tô Nhược Hân bèn cười nói: “Khá ổn.” Cô đều chỉ làm những công việc đơn giản nhất, có gì mà thuận lợi hay là không chứ, chỉ muốn học nhiều nhìn nhiều một chút, củng cố kiến thức của bản thân, biến những kiến thức của người khác trở thành của mình thôi.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều phải cố gắng ghi nhớ.
Vì mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến mạng người.
Một khi sơ ý sẽ mất mạng.
Y học phải nghiêm túc, không thể vui đùa dù là một chút.
“Vậy có thể làm phiền cô Tô đến ở cùng anh Hạ không?” Phương Tấn cẩn thận hỏi.
/1174
|