CHƯƠNG 642
“Vậy chắc chắn là ông Hạ không có kiểm tra…” Nói đến đây, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng im lặng, dù gì người đối diện cũng là ba chồng tương lai, cho nên cô nói nhỏ lại: “Chắc chắn là ông Hạ không kiểm tra bệnh về chuyện kia, từ tám năm trước ông Hạ đã không thể sinh con rồi.”
Anna lập tức giãy nãy: “Tô Nhược Hân, cô nói bậy bạ cái gì đấy? Rõ ràng là cô đang nói nhảm.” Con trai của bà ta chỉ mới năm tuổi, Tô Nhược Hân nói thế, rõ ràng là muốn nói con trai của bà ta không phải con trai của Hạ Sâm, nếu bà ta còn không hiểu thì bà ta bị ngu rồi.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm đến thái độ giận dữ của Anna, cô cười nhạt nhìn Hạ Sâm: “Có lẽ tám năm trước ông Hạ từng bị thương, tôi không rõ tình huống cụ thể, nếu ông Hạ không tin thì bây giờ có thể rời khỏi đại sảnh này, đi thẳng đến bệnh viện, tôi tin ông sẽ nhanh chóng có được câu trả lời chính xác thôi.”
Hạ Sâm đen mặt, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, sau đó, ông ta đột nhiên đập bàn: “Anna, bà im miệng, đi với tôi.” Nói xong, ông ta kéo Anna rời đi.
Bây giờ đã không còn vẻ phong độ lịch sự trước kia nữa rồi.
Có thể nói là rời đi một cách vô cùng chật vật.
Lúc bị ông ta kéo rời đi, Anna quay đầu trừng Tô Nhược Hân bằng ánh mắt căm hận.
Ánh nhìn kia như muốn moi tim móc phổi Tô Nhược Hân ra, khiến Tô Nhược Hân không thể sống tiếp nữa.
Hạ Sâm dẫn Anna rời đi, cũng dẫn một trai một gái của bà ta đi.
Tô Nhược Hân nói xong những lời muốn nói thì mỉm cười ngồi lại bên cạnh bà cụ: “Bà nội, cháu gắp thức ăn cho bà, bà ăn nhiều một chút cho đỡ sợ.”
Bà cụ chỉ ngón tay lên trán Tô Nhược Hân: “Cháu còn biết cháu khiến bà sợ hãi à? Con nhóc nhà cháu đúng là biết hù doạ người khác.”
Biết Hạ Sâm chỉ bị bệnh về mặt kia, bà cụ cũng thở phào.
Bệnh đó cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Hạ Sâm cũng đã có con trai và con gái rồi.
Bà chỉ cần nhìn Hạ Thiên Tường là thấy thích, đó chính là cháu trai khiến bà tự hào nhất, có một không hai.
“Bà nội, những người làm sai còn ra vẻ hống hách là đáng ghét nhất, bà ta không cần thể diện, nhưng người nhà họ Hạ thì cần.”
“Đúng đúng đúng, người nhà họ Hạ chúng ta cần phải có thể diện.” Bà cụ phụ hoạ, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm oán trách Hạ Sâm, lần này thằng con trai này thật sự khiến nhà họ Hạ và bà mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng nó lại là con trai ruột của bà, muốn đổi cũng không đổi được.
Sau đó, bà cụ dẫn đầu, những người còn lại vẫn rất vui vẻ ăn xong bữa cơm, sau đó mới lần lượt lên xe của mình, ai về nhà nấy.
Tăng Hiểu Khê vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Hân, hưng phấn nói đến chuyện mất mặt trên bàn ăn trước đó: “Nhược Hân, bây giờ mẹ cũng muốn xem báo cáo kết quả khám sức khỏe của Hạ Sâm, sau đó khiến người phụ nữ không biết xấu hổ kia mất mặt.”
Phía sau, Cận Liễm là người cuối cùng đứng dậy, anh ta lạnh lùng đi theo Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, mẹ của tôi bị anh gài bẫy.”
Hạ Thiên Tường đứng lại, anh xoay người cười nói: “Người tôi gài bẫy là anh, anh chỉ có thể làm anh trai của Tô Nhược Hân thôi.”
“Anh…” Cận Liễm lập tức sa sầm mặt: “Có gan thì đánh một trận đi.”
“Được, sẵn sàng tiếp đón.” Hai người nói xong thì đương nhiên là không lên xe, cả hai đi thẳng đến phòng boxing bên cạnh khách sạn.
Hạ Thiên Tường mặc đồ boxing màu đen, Cận Liễm mặc đồ boxing màu trắng, hai người bắt đầu đánh nhau.
“Vậy chắc chắn là ông Hạ không có kiểm tra…” Nói đến đây, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng im lặng, dù gì người đối diện cũng là ba chồng tương lai, cho nên cô nói nhỏ lại: “Chắc chắn là ông Hạ không kiểm tra bệnh về chuyện kia, từ tám năm trước ông Hạ đã không thể sinh con rồi.”
Anna lập tức giãy nãy: “Tô Nhược Hân, cô nói bậy bạ cái gì đấy? Rõ ràng là cô đang nói nhảm.” Con trai của bà ta chỉ mới năm tuổi, Tô Nhược Hân nói thế, rõ ràng là muốn nói con trai của bà ta không phải con trai của Hạ Sâm, nếu bà ta còn không hiểu thì bà ta bị ngu rồi.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm đến thái độ giận dữ của Anna, cô cười nhạt nhìn Hạ Sâm: “Có lẽ tám năm trước ông Hạ từng bị thương, tôi không rõ tình huống cụ thể, nếu ông Hạ không tin thì bây giờ có thể rời khỏi đại sảnh này, đi thẳng đến bệnh viện, tôi tin ông sẽ nhanh chóng có được câu trả lời chính xác thôi.”
Hạ Sâm đen mặt, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, sau đó, ông ta đột nhiên đập bàn: “Anna, bà im miệng, đi với tôi.” Nói xong, ông ta kéo Anna rời đi.
Bây giờ đã không còn vẻ phong độ lịch sự trước kia nữa rồi.
Có thể nói là rời đi một cách vô cùng chật vật.
Lúc bị ông ta kéo rời đi, Anna quay đầu trừng Tô Nhược Hân bằng ánh mắt căm hận.
Ánh nhìn kia như muốn moi tim móc phổi Tô Nhược Hân ra, khiến Tô Nhược Hân không thể sống tiếp nữa.
Hạ Sâm dẫn Anna rời đi, cũng dẫn một trai một gái của bà ta đi.
Tô Nhược Hân nói xong những lời muốn nói thì mỉm cười ngồi lại bên cạnh bà cụ: “Bà nội, cháu gắp thức ăn cho bà, bà ăn nhiều một chút cho đỡ sợ.”
Bà cụ chỉ ngón tay lên trán Tô Nhược Hân: “Cháu còn biết cháu khiến bà sợ hãi à? Con nhóc nhà cháu đúng là biết hù doạ người khác.”
Biết Hạ Sâm chỉ bị bệnh về mặt kia, bà cụ cũng thở phào.
Bệnh đó cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Hạ Sâm cũng đã có con trai và con gái rồi.
Bà chỉ cần nhìn Hạ Thiên Tường là thấy thích, đó chính là cháu trai khiến bà tự hào nhất, có một không hai.
“Bà nội, những người làm sai còn ra vẻ hống hách là đáng ghét nhất, bà ta không cần thể diện, nhưng người nhà họ Hạ thì cần.”
“Đúng đúng đúng, người nhà họ Hạ chúng ta cần phải có thể diện.” Bà cụ phụ hoạ, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm oán trách Hạ Sâm, lần này thằng con trai này thật sự khiến nhà họ Hạ và bà mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng nó lại là con trai ruột của bà, muốn đổi cũng không đổi được.
Sau đó, bà cụ dẫn đầu, những người còn lại vẫn rất vui vẻ ăn xong bữa cơm, sau đó mới lần lượt lên xe của mình, ai về nhà nấy.
Tăng Hiểu Khê vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Hân, hưng phấn nói đến chuyện mất mặt trên bàn ăn trước đó: “Nhược Hân, bây giờ mẹ cũng muốn xem báo cáo kết quả khám sức khỏe của Hạ Sâm, sau đó khiến người phụ nữ không biết xấu hổ kia mất mặt.”
Phía sau, Cận Liễm là người cuối cùng đứng dậy, anh ta lạnh lùng đi theo Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, mẹ của tôi bị anh gài bẫy.”
Hạ Thiên Tường đứng lại, anh xoay người cười nói: “Người tôi gài bẫy là anh, anh chỉ có thể làm anh trai của Tô Nhược Hân thôi.”
“Anh…” Cận Liễm lập tức sa sầm mặt: “Có gan thì đánh một trận đi.”
“Được, sẵn sàng tiếp đón.” Hai người nói xong thì đương nhiên là không lên xe, cả hai đi thẳng đến phòng boxing bên cạnh khách sạn.
Hạ Thiên Tường mặc đồ boxing màu đen, Cận Liễm mặc đồ boxing màu trắng, hai người bắt đầu đánh nhau.
/1174
|