CHƯƠNG 616
Đồ ăn ở nhà dì đều là những món ăn bình thường, nhưng Tô Nhược Hân ăn tận hai bát lớn, còn nhiều hơn khi ăn ở nhà họ Cận.
Ăn cơm ở nhà dì có thể nếm được hương vị tuổi thơ, càng ăn càng ngon, càng ăn càng thèm.
Cả nhà quây quần bên nhau, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy đây mới là nhà của cô, còn nhà họ Tô thì hoàn toàn không phải.
Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân bèn rời đi, buổi chiều cô còn phải cùng Dương Mỹ Lan quyết định trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Trần Ngọc Linh bế Đoạn Gia Vũ xuống lầu, Trần Ngọc Linh bèn dẫn bà ta đến hiệu thuốc bốc mấy thang thuốc.
Liều lượng thuốc rất ít, là thuốc chuyên dùng cho trẻ em.
Bốc thuốc xong, cô đưa cho Trần Ngọc Linh: “Dì, nhất định phải cho Kiệt Kiệt uống, nếu không bệnh của em ấy càng kéo dài càng khó chữa, em ấy cũng không được thoải mái.”
Dặn dò đi dặn dò lại, sau đó Trần Ngọc Linh mới lên xe rời đi.
Xe chạy rất xa, nhưng vẫn có thể thấy Trần Ngọc Linh bế Kiệt Kiệt đứng ở đó đưa mắt nhìn cô rời đi.
Dì luôn đối xử với cô như con gái ruột, tình cảm sâu nặng.
Tô Nhược Hân nhìn bóng dáng của Trần Ngọc Linh qua kính chiếu hậu, cô tự nói với bản thân, sau này nhất định sẽ để dì được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Còn phải dựa vào tài năng của bản thân để dì có một cuộc sống tốt.
Mẹ cô không giúp đỡ dì thì để cô.
Mất cả buổi chiều, cuối cùng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan cũng đã chọn ra trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Cũng hết cách, cô là muốn học cùng một trường với Dương Mỹ Lan, tốt nhất còn là ở cùng một phòng ký túc xá.
Hơn bốn giờ, Tăng Hiểu Khê gõ cửa phòng Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông sau lưng bà ta, ngơ ngác hỏi: “Mẹ nuôi, đây là…”
“Đây là nhà thiết kế tạo hình chuyên dụng của mẹ, để cậu ta tạo hình cho con, tối nay Nhược Hân nhất định phải là người đẹp nhất.”
Tô Nhược Hân nhìn kiểu tóc và lớp trang điểm của Tăng Hiểu Khê, đúng là không tệ, nhớ tới lời dặn dò của Hạ Thiên Tường tối qua, cô cũng không từ chối nữa.
Có điệu nhìn người đàn ông tràn đầy hơi thở nghệ thuật, còn có mái tóc dài giống cô bước vào phòng, cô vẫn thấy nửa tin nửa ngờ, giống như Trần Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ y thuật của cô vậy.
Nhưng một tiếng sau, Tô Nhược Hân cũng không còn nghi ngờ nữa.
Sau một tiếng, Tô Nhược Hân đã biết tên của nhà tạo hình.
Trần Hạo.
Trò chuyện với anh ta một lúc, bản thân trong gương đã như trở thành một con người khác, ngay cả bản thân cô cũng không thể nhận ra.
Mái tóc thẳng dài xõa xuống vai, một nửa được Trần Minh búi lên, trên búi tóc cắm một cây trâm màu bạc.
Đồ ăn ở nhà dì đều là những món ăn bình thường, nhưng Tô Nhược Hân ăn tận hai bát lớn, còn nhiều hơn khi ăn ở nhà họ Cận.
Ăn cơm ở nhà dì có thể nếm được hương vị tuổi thơ, càng ăn càng ngon, càng ăn càng thèm.
Cả nhà quây quần bên nhau, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy đây mới là nhà của cô, còn nhà họ Tô thì hoàn toàn không phải.
Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân bèn rời đi, buổi chiều cô còn phải cùng Dương Mỹ Lan quyết định trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Trần Ngọc Linh bế Đoạn Gia Vũ xuống lầu, Trần Ngọc Linh bèn dẫn bà ta đến hiệu thuốc bốc mấy thang thuốc.
Liều lượng thuốc rất ít, là thuốc chuyên dùng cho trẻ em.
Bốc thuốc xong, cô đưa cho Trần Ngọc Linh: “Dì, nhất định phải cho Kiệt Kiệt uống, nếu không bệnh của em ấy càng kéo dài càng khó chữa, em ấy cũng không được thoải mái.”
Dặn dò đi dặn dò lại, sau đó Trần Ngọc Linh mới lên xe rời đi.
Xe chạy rất xa, nhưng vẫn có thể thấy Trần Ngọc Linh bế Kiệt Kiệt đứng ở đó đưa mắt nhìn cô rời đi.
Dì luôn đối xử với cô như con gái ruột, tình cảm sâu nặng.
Tô Nhược Hân nhìn bóng dáng của Trần Ngọc Linh qua kính chiếu hậu, cô tự nói với bản thân, sau này nhất định sẽ để dì được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Còn phải dựa vào tài năng của bản thân để dì có một cuộc sống tốt.
Mẹ cô không giúp đỡ dì thì để cô.
Mất cả buổi chiều, cuối cùng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan cũng đã chọn ra trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Cũng hết cách, cô là muốn học cùng một trường với Dương Mỹ Lan, tốt nhất còn là ở cùng một phòng ký túc xá.
Hơn bốn giờ, Tăng Hiểu Khê gõ cửa phòng Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông sau lưng bà ta, ngơ ngác hỏi: “Mẹ nuôi, đây là…”
“Đây là nhà thiết kế tạo hình chuyên dụng của mẹ, để cậu ta tạo hình cho con, tối nay Nhược Hân nhất định phải là người đẹp nhất.”
Tô Nhược Hân nhìn kiểu tóc và lớp trang điểm của Tăng Hiểu Khê, đúng là không tệ, nhớ tới lời dặn dò của Hạ Thiên Tường tối qua, cô cũng không từ chối nữa.
Có điệu nhìn người đàn ông tràn đầy hơi thở nghệ thuật, còn có mái tóc dài giống cô bước vào phòng, cô vẫn thấy nửa tin nửa ngờ, giống như Trần Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ y thuật của cô vậy.
Nhưng một tiếng sau, Tô Nhược Hân cũng không còn nghi ngờ nữa.
Sau một tiếng, Tô Nhược Hân đã biết tên của nhà tạo hình.
Trần Hạo.
Trò chuyện với anh ta một lúc, bản thân trong gương đã như trở thành một con người khác, ngay cả bản thân cô cũng không thể nhận ra.
Mái tóc thẳng dài xõa xuống vai, một nửa được Trần Minh búi lên, trên búi tóc cắm một cây trâm màu bạc.
/1174
|