CHƯƠNG 611
Tô Nhược Hân hôn một cái lên mặt Đoạn Kiều Mạch: “Kiều Mạch đúng là ngày càng xinh gái rồi.”
Đoạn Kiều Mạch giống dì, vẻ ngoài của dì và Trần Ngọc Thuý đều không tệ, rất xinh đẹp, cho nên Đoạn Kiều Mạch từ nhỏ đã là một người đẹp tự nhiên.
“Không xinh bằng chị, chị mới xinh nhất.” Đoạn Kiều Mạch ôm chặt lấy Tô Nhược Hân không chịu buông.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ thò vào túi Tô Nhược Hân đang cầm: “Em muốn ăn dâu tây, dâu tây ngọt ngào.”
Bàn tay đó là của Đoạn Vũ Gia, nhìn thấy trong túi của Tô Nhược Hân có dâu tây, lúc này chỉ biết ăn ăn ăn.
Trần Ngọc Linh cười đi tới bế Đoạn Thế Kiệt lên: “Đồ tham ăn, chỉ biết ăn thôi, chào chị đi.”
“Chào chị ạ.” Đoạn Thế Kiệt ngọt ngào gọi một tiếng.
Tô Nhược Hân bèn lấy một gói bánh trong túi ra, xé gói đưa cho Đoạn Vũ Gia: “Ăn cái này trước đi, bây giờ chị đi rửa dâu tây, rửa xong sẽ cho em ăn.”
“Chị là tốt nhất.” Đoạn Thế Kiệt cầm lấy gói bánh, vui vẻ ăn.
Đoạn Kiều Mạch bèn đi cùng Tô Nhược Hân vào phòng bếp rửa trái cây.
Trần Ngọc Linh bế con trai đang ăn bánh đi vào theo: “Nhược Hân, con thật sự không muốn gặp chị và anh rể sao? Chuyện gì mà khiến con tức giận đến thế?”
Tô Nhược Hân cũng hiểu Trần Ngọc Linh không biết gì cả.
Đúng thế, dù Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình có mặt dày đến mấy cũng không tiện nói với Trần Ngọc Linh người làm ba mẹ như bọn họ đã bán cô đi một lần.
Cô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì út, sau này, dì nên hạn chế qua lại với mẹ của con và Tô Thanh Hà.”
“Tại sao?”
“Trước đó Tô Thanh Hà dùng Kiều Mạch để uy hiếp con đi cứu một người, chị ta nói nếu con không đi, chị ta sẽ gọi đàn ông đến… khi dễ Kiều Mạch.” Cô cũng ngại nói ra chữ thay phiên kia, cô không vô liêm sỉ được như Trịnh Thiên Hải.
Cô ta dám uy hiếp cô bằng người mà cô quan tâm nhất.
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
“Tô Thanh Hà chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu đúng không.” Trần Ngọc Linh vẫn không chịu tin.
Nhưng Đoạn Kiều Mạch lại nhớ ra: “Mẹ, lúc trước chị Nhược Hân thật sự có gọi điện thoại bảo con cẩn thận, bây giờ con mới biết thì ra là chị Tô Thanh Hạ muốn gọi người…” Nói đến đây, một cô gái da mặt mỏng như cô ta cũng không thể nói tiếp được nữa.
Nhưng Trần Ngọc Linh vẫn không tin: “Không thể nào, Thanh Hà là con gái của chị dì, con bé không thể làm thế với Kiều Mạch được.”
“Dì, người xưa luôn nói không thể hại người, cũng không thể không đề phòng, Kiều Mạch xinh đẹp như thế, vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.” Ngay cả em gái ruột là cô mà Tô Thanh Hà còn có thể hãm hại, huống hồ là con gái của dì, chỉ là một em họ mà thôi.”
“Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp.” Đoạn Thế Kiệt vừa nghe thấy từ “xinh đẹp” lập tức hưng phấn bảo chị của cậu bé xinh đẹp.
Tô Nhược Hân cầm lấy một quả dâu tây đã rửa đưa đến miệng cậu bé: “Ăn đi, ngọt lắm.”
Đoạn Thế Kiệt há miệng ăn dâu tây, nhai một lúc, hai mắt lập tức sáng lên: “Ngon quá.” Sau khi ăn xong một quả thì lại nói: “Kiệt Kiệt muốn ăn nữa.”
“Không được, chỉ ăn một quả thôi, ăn nhiều lại đau bụng tiêu chảy, nghe lời đi.” Trần Ngọc Linh lập tức ngăn không cho con trai ăn dâu tây.
Tô Nhược Hân hôn một cái lên mặt Đoạn Kiều Mạch: “Kiều Mạch đúng là ngày càng xinh gái rồi.”
Đoạn Kiều Mạch giống dì, vẻ ngoài của dì và Trần Ngọc Thuý đều không tệ, rất xinh đẹp, cho nên Đoạn Kiều Mạch từ nhỏ đã là một người đẹp tự nhiên.
“Không xinh bằng chị, chị mới xinh nhất.” Đoạn Kiều Mạch ôm chặt lấy Tô Nhược Hân không chịu buông.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ thò vào túi Tô Nhược Hân đang cầm: “Em muốn ăn dâu tây, dâu tây ngọt ngào.”
Bàn tay đó là của Đoạn Vũ Gia, nhìn thấy trong túi của Tô Nhược Hân có dâu tây, lúc này chỉ biết ăn ăn ăn.
Trần Ngọc Linh cười đi tới bế Đoạn Thế Kiệt lên: “Đồ tham ăn, chỉ biết ăn thôi, chào chị đi.”
“Chào chị ạ.” Đoạn Thế Kiệt ngọt ngào gọi một tiếng.
Tô Nhược Hân bèn lấy một gói bánh trong túi ra, xé gói đưa cho Đoạn Vũ Gia: “Ăn cái này trước đi, bây giờ chị đi rửa dâu tây, rửa xong sẽ cho em ăn.”
“Chị là tốt nhất.” Đoạn Thế Kiệt cầm lấy gói bánh, vui vẻ ăn.
Đoạn Kiều Mạch bèn đi cùng Tô Nhược Hân vào phòng bếp rửa trái cây.
Trần Ngọc Linh bế con trai đang ăn bánh đi vào theo: “Nhược Hân, con thật sự không muốn gặp chị và anh rể sao? Chuyện gì mà khiến con tức giận đến thế?”
Tô Nhược Hân cũng hiểu Trần Ngọc Linh không biết gì cả.
Đúng thế, dù Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình có mặt dày đến mấy cũng không tiện nói với Trần Ngọc Linh người làm ba mẹ như bọn họ đã bán cô đi một lần.
Cô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Dì út, sau này, dì nên hạn chế qua lại với mẹ của con và Tô Thanh Hà.”
“Tại sao?”
“Trước đó Tô Thanh Hà dùng Kiều Mạch để uy hiếp con đi cứu một người, chị ta nói nếu con không đi, chị ta sẽ gọi đàn ông đến… khi dễ Kiều Mạch.” Cô cũng ngại nói ra chữ thay phiên kia, cô không vô liêm sỉ được như Trịnh Thiên Hải.
Cô ta dám uy hiếp cô bằng người mà cô quan tâm nhất.
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
“Tô Thanh Hà chỉ nói đùa thôi, không phải thật đâu đúng không.” Trần Ngọc Linh vẫn không chịu tin.
Nhưng Đoạn Kiều Mạch lại nhớ ra: “Mẹ, lúc trước chị Nhược Hân thật sự có gọi điện thoại bảo con cẩn thận, bây giờ con mới biết thì ra là chị Tô Thanh Hạ muốn gọi người…” Nói đến đây, một cô gái da mặt mỏng như cô ta cũng không thể nói tiếp được nữa.
Nhưng Trần Ngọc Linh vẫn không tin: “Không thể nào, Thanh Hà là con gái của chị dì, con bé không thể làm thế với Kiều Mạch được.”
“Dì, người xưa luôn nói không thể hại người, cũng không thể không đề phòng, Kiều Mạch xinh đẹp như thế, vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.” Ngay cả em gái ruột là cô mà Tô Thanh Hà còn có thể hãm hại, huống hồ là con gái của dì, chỉ là một em họ mà thôi.”
“Chị xinh đẹp, chị xinh đẹp.” Đoạn Thế Kiệt vừa nghe thấy từ “xinh đẹp” lập tức hưng phấn bảo chị của cậu bé xinh đẹp.
Tô Nhược Hân cầm lấy một quả dâu tây đã rửa đưa đến miệng cậu bé: “Ăn đi, ngọt lắm.”
Đoạn Thế Kiệt há miệng ăn dâu tây, nhai một lúc, hai mắt lập tức sáng lên: “Ngon quá.” Sau khi ăn xong một quả thì lại nói: “Kiệt Kiệt muốn ăn nữa.”
“Không được, chỉ ăn một quả thôi, ăn nhiều lại đau bụng tiêu chảy, nghe lời đi.” Trần Ngọc Linh lập tức ngăn không cho con trai ăn dâu tây.
/1174
|