CHƯƠNG 609
“Dì, buổi trưa gặp nhau chúng ta nói sau.” Chuyện của cô và ba mẹ, không phải chỉ cần một hai câu trong điện thoại là có thể nói hết.
“Hay là trưa nay chúc mừng với nhà của dì trước, sau đó buổi tối hai nhà chúng ta lại cùng nhau ăn mừng một lần nữa?” Trần Ngọc Linh vẫn muốn hoà giải cho Tô Nhược Hân và ba mẹ cô.
“Dì, tối nay con có hẹn, ngày mai cũng thế.” Tô Nhược Hân uyển chuyển từ chối, như thế Trần Ngọc Linh cũng sẽ không thay cô hẹn Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý.
Sau đó đợi trưa nay gặp nhau, cô lại nói rõ với dì là được.
Hơn nữa nghe nói gần đây Đoạn Thế Kiệt không được khoẻ, Tô Nhược Hân cũng thấy lo lắng.
Cô đã tốt nghiệp cấp ba, đã đến lúc đền đáp ơn nuôi dưỡng của dì năm đó rồi.
Huống hồ việc cô am hiểu nhất bây giờ chính là chẩn bệnh.
“Nhược Hân, con không thể suy nghĩ lại sao? Dì thấy gần đây chị và anh rể không được khoẻ, khí sắc cũng kém đi nhiều, đều là vì nhớ con đấy.” Trần Ngọc Linh vẫn còn khuyên.
Lời này là do Trần Ngọc Linh nói, nếu đổi lại là người khác, thì Tô Nhược Hân đã thẳng thừng phản bác rồi.
Ba mẹ cô sẽ nhớ cô ư?
Nếu nhớ cô, lúc trước cũng sẽ không bán cho Hạ Thiên Tường đang hấp hối.
Bán như thế, khiến cô suýt cùng Hạ Thiên Tường đi đến thế giới khác.
“Dì, trưa nay gặp nhau rồi nói chuyện tiếp.”
“Được.” Liên tục khuyên nhủ mấy lần nhưng không thành, Trần Ngọc Linh chỉ đành đồng ý, sau đó cúp máy.
Tô Nhược Hân quay về phòng của mình, cô ngồi im một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong lòng mới tan đi.
Cô phát hiện bây giờ chỉ cần nhắc đến ba mẹ, trong lòng cô sẽ thấy khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Cũng may Dương Mỹ Lan liên lạc với cô, bắt đầu nghiên cứu chuyện đăng ký nguyện vọng.
Đây là chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ.
Hai người quyết định học cùng một trường.
Nhưng có lẽ là không thể học cùng một khoa.
Điểm của Dương Mỹ Lan thấp hơn Tô Nhược Hân, theo xếp hạng, thua một điểm trong bảng xếp hạng tỉnh cũng có thể cách nhau hai ba trăm hạng, huống hồ là thua mười mấy điểm.
Cho nên Tô Nhược Hân thì rất chắc chắn, nhưng với thành tích của Dương Mỹ Lan muốn đăng ký cùng trường với Tô Nhược Hân thì không an toàn chút nào.
Vì thế cũng không thể chọn chuyên ngành nữa, tuỳ tiện đăng ký một chuyên ngành không tính, sau đó còn phải chấp nhận có khả năng bị đổi chuyên ngành, thế mới có thể chắc chắn được.
Hai người gọi video cho nhau bắt đầu nghiên cứu.
Tổng cộng có thể đăng ký sáu nguyện vọng.
Nguyện vọng đầu tiên của hai người đều là đại học Đồng của thành phố B.
Nguyện vọng thứ hai là đại học Nam của thành phố T.
Đó là vì đề nghị của Cận Liễm.
Bốn nguyện vọng sau, hai người chọn tới chọn lui, bắt đầu có ý kiến khác nhau.
“Dì, buổi trưa gặp nhau chúng ta nói sau.” Chuyện của cô và ba mẹ, không phải chỉ cần một hai câu trong điện thoại là có thể nói hết.
“Hay là trưa nay chúc mừng với nhà của dì trước, sau đó buổi tối hai nhà chúng ta lại cùng nhau ăn mừng một lần nữa?” Trần Ngọc Linh vẫn muốn hoà giải cho Tô Nhược Hân và ba mẹ cô.
“Dì, tối nay con có hẹn, ngày mai cũng thế.” Tô Nhược Hân uyển chuyển từ chối, như thế Trần Ngọc Linh cũng sẽ không thay cô hẹn Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý.
Sau đó đợi trưa nay gặp nhau, cô lại nói rõ với dì là được.
Hơn nữa nghe nói gần đây Đoạn Thế Kiệt không được khoẻ, Tô Nhược Hân cũng thấy lo lắng.
Cô đã tốt nghiệp cấp ba, đã đến lúc đền đáp ơn nuôi dưỡng của dì năm đó rồi.
Huống hồ việc cô am hiểu nhất bây giờ chính là chẩn bệnh.
“Nhược Hân, con không thể suy nghĩ lại sao? Dì thấy gần đây chị và anh rể không được khoẻ, khí sắc cũng kém đi nhiều, đều là vì nhớ con đấy.” Trần Ngọc Linh vẫn còn khuyên.
Lời này là do Trần Ngọc Linh nói, nếu đổi lại là người khác, thì Tô Nhược Hân đã thẳng thừng phản bác rồi.
Ba mẹ cô sẽ nhớ cô ư?
Nếu nhớ cô, lúc trước cũng sẽ không bán cho Hạ Thiên Tường đang hấp hối.
Bán như thế, khiến cô suýt cùng Hạ Thiên Tường đi đến thế giới khác.
“Dì, trưa nay gặp nhau rồi nói chuyện tiếp.”
“Được.” Liên tục khuyên nhủ mấy lần nhưng không thành, Trần Ngọc Linh chỉ đành đồng ý, sau đó cúp máy.
Tô Nhược Hân quay về phòng của mình, cô ngồi im một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong lòng mới tan đi.
Cô phát hiện bây giờ chỉ cần nhắc đến ba mẹ, trong lòng cô sẽ thấy khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Cũng may Dương Mỹ Lan liên lạc với cô, bắt đầu nghiên cứu chuyện đăng ký nguyện vọng.
Đây là chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ.
Hai người quyết định học cùng một trường.
Nhưng có lẽ là không thể học cùng một khoa.
Điểm của Dương Mỹ Lan thấp hơn Tô Nhược Hân, theo xếp hạng, thua một điểm trong bảng xếp hạng tỉnh cũng có thể cách nhau hai ba trăm hạng, huống hồ là thua mười mấy điểm.
Cho nên Tô Nhược Hân thì rất chắc chắn, nhưng với thành tích của Dương Mỹ Lan muốn đăng ký cùng trường với Tô Nhược Hân thì không an toàn chút nào.
Vì thế cũng không thể chọn chuyên ngành nữa, tuỳ tiện đăng ký một chuyên ngành không tính, sau đó còn phải chấp nhận có khả năng bị đổi chuyên ngành, thế mới có thể chắc chắn được.
Hai người gọi video cho nhau bắt đầu nghiên cứu.
Tổng cộng có thể đăng ký sáu nguyện vọng.
Nguyện vọng đầu tiên của hai người đều là đại học Đồng của thành phố B.
Nguyện vọng thứ hai là đại học Nam của thành phố T.
Đó là vì đề nghị của Cận Liễm.
Bốn nguyện vọng sau, hai người chọn tới chọn lui, bắt đầu có ý kiến khác nhau.
/1174
|