CHƯƠNG 607
“Em đỏ mặt cái gì? Có phải đang nghĩ đến dáng vẻ chỉ mặc quần bơi của anh không? Em không cần tưởng tượng, anh có thể mặc cho em xem mà.”
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu “oanh” một tiếng rồi trở nên trống rỗng, sau đó hai chân như nhũn ra, cô dừng lại: “Hạ Thiên Tường, anh nói chuyện không khiến người ta ngạc nhiên đến chết thì không chịu thôi đúng không?”
Người đàn ông cao lớn cũng dừng lại: “Không phải đây là lãng mạn à? Chẳng phải đàn ông đều nói chuyện với phụ nữ như thế sao?” Cái này là anh đọc trên mạng, anh đã luyện tập rất nhiều, cũng đâu có dễ dàng gì.
Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Tường, tiếp tục chạy bộ: “Sau này không được lên mạng tra bí kíp theo đuổi vợ gì đó nữa, những thứ đó đều là lừa đảo, nếu anh còn dám nói thì em sẽ không thích anh nữa đâu.”
Hạ Thiên Tường lập tức bắt được trọng điểm: “Vậy bây giờ em có thích anh không?”
Tô Nhược Hân cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
“Hạ Thiên Tường, anh im đi.”
Nhưng Hạ Thiên Tường lại không chịu im, anh kéo lấy Tô Nhược Hân, hai người cùng nhau đứng giữa khu dân cư đầy hoa cỏ, sau đó, anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Nhược Hân, anh thích em.”
Câu này vừa cất lên, đất trời cũng như biến sắc.
Còn như trở thành ngũ sắc.
Lúc trước anh từng nói, nhưng Tô Nhược Hân chưa từng để tâm, đều cho rằng anh nói đùa.
Bây giờ mới sáng sớm, anh lại nghiêm túc nói với cô là anh thích cô.
Đã thích rất lâu rồi.
Từ khi anh tỉnh lại, anh đã thích cô.
Tô Nhược Hân đứng im nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô chợt thấy hoảng hốt.
Hoàn toàn không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Dường như trình độ tán gái của anh đã từ ít ỏi như lúc trước trở thành phong phú nhiều màu sắc như bây giờ.
Nhiều đến mức cô không ứng không kịp.
Một lúc lâu sau đó, hai người vẫn đứng dưới ánh nắng ban mai như thế, bốn mắt nhìn nhau, làm thế nào cũng không thể rời mắt khỏi đối phương.
Mãi đến khi có một chiếc xe con chạy ngang qua, Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần tiếp tục chạy bộ.
Hạ Thiên Tường không nhanh không chậm đuổi theo: “Nhược Hân, cho anh thời gian, anh nhất định có thể khiến em cũng thích anh.”
Sáng sớm hôm nay cũng giống như một giấc mơ, vẫn luôn in trong đầu Tô Nhược Hân không tan đi.
Mãi đến khi về đến nhà họ Cận, trong tai cô vẫn còn vang vọng câu nói “Nhược Hân, anh thích em.”
Thật ra thì cô cũng thích anh.
Có điều cô vẫn thấy không dám tin, không dám chắc chắn thôi.
Bữa sáng của nhà họ Cận rất phong phủ, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân ăn một bữa sáng có cả Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê.
“Em đỏ mặt cái gì? Có phải đang nghĩ đến dáng vẻ chỉ mặc quần bơi của anh không? Em không cần tưởng tượng, anh có thể mặc cho em xem mà.”
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu “oanh” một tiếng rồi trở nên trống rỗng, sau đó hai chân như nhũn ra, cô dừng lại: “Hạ Thiên Tường, anh nói chuyện không khiến người ta ngạc nhiên đến chết thì không chịu thôi đúng không?”
Người đàn ông cao lớn cũng dừng lại: “Không phải đây là lãng mạn à? Chẳng phải đàn ông đều nói chuyện với phụ nữ như thế sao?” Cái này là anh đọc trên mạng, anh đã luyện tập rất nhiều, cũng đâu có dễ dàng gì.
Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Tường, tiếp tục chạy bộ: “Sau này không được lên mạng tra bí kíp theo đuổi vợ gì đó nữa, những thứ đó đều là lừa đảo, nếu anh còn dám nói thì em sẽ không thích anh nữa đâu.”
Hạ Thiên Tường lập tức bắt được trọng điểm: “Vậy bây giờ em có thích anh không?”
Tô Nhược Hân cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh.
“Hạ Thiên Tường, anh im đi.”
Nhưng Hạ Thiên Tường lại không chịu im, anh kéo lấy Tô Nhược Hân, hai người cùng nhau đứng giữa khu dân cư đầy hoa cỏ, sau đó, anh nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Nhược Hân, anh thích em.”
Câu này vừa cất lên, đất trời cũng như biến sắc.
Còn như trở thành ngũ sắc.
Lúc trước anh từng nói, nhưng Tô Nhược Hân chưa từng để tâm, đều cho rằng anh nói đùa.
Bây giờ mới sáng sớm, anh lại nghiêm túc nói với cô là anh thích cô.
Đã thích rất lâu rồi.
Từ khi anh tỉnh lại, anh đã thích cô.
Tô Nhược Hân đứng im nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô chợt thấy hoảng hốt.
Hoàn toàn không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Dường như trình độ tán gái của anh đã từ ít ỏi như lúc trước trở thành phong phú nhiều màu sắc như bây giờ.
Nhiều đến mức cô không ứng không kịp.
Một lúc lâu sau đó, hai người vẫn đứng dưới ánh nắng ban mai như thế, bốn mắt nhìn nhau, làm thế nào cũng không thể rời mắt khỏi đối phương.
Mãi đến khi có một chiếc xe con chạy ngang qua, Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần tiếp tục chạy bộ.
Hạ Thiên Tường không nhanh không chậm đuổi theo: “Nhược Hân, cho anh thời gian, anh nhất định có thể khiến em cũng thích anh.”
Sáng sớm hôm nay cũng giống như một giấc mơ, vẫn luôn in trong đầu Tô Nhược Hân không tan đi.
Mãi đến khi về đến nhà họ Cận, trong tai cô vẫn còn vang vọng câu nói “Nhược Hân, anh thích em.”
Thật ra thì cô cũng thích anh.
Có điều cô vẫn thấy không dám tin, không dám chắc chắn thôi.
Bữa sáng của nhà họ Cận rất phong phủ, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân ăn một bữa sáng có cả Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê.
/1174
|